Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017



MÙA QUĂN*

Đến giữa mùa hè trái đỏ lăn 
Xuân thì rụng trắng cánh hoa quăn
Cây thường mọc cạnh bờ rào chắn
Gỗ được trồng kề mé giậu ngăn
Ngạnh tủa đầy thân trông ớn cắn
Gai chìa khắp cội ngó sờn ăn
Trèo lên khó nhọc sào dài ngắn
Mấy đứa cùng nhau níu nhánh quằn. 

Lưu Xuân Cảnh – 31.3.2017 
---
* Cây gỗ quăn. Gần Tết là tự rụng lá rồi ra hoa trắng. Sau đó trái chín đỏ hết cả cây vào giữa hè.






TRỐNG DA TRÂU

Rõ dạng nên hình cậy gỗ, trâu
Kêu cho lớn tiếng chỉ ong đầu
Phang dùi mặt mốc nào lo sợ
Đánh gậy mình trân có biết cầu
Đỏ quạch nhờ bôi thì được sắc
Vàng hoe giúp trét mới nên màu
Chưa khua nín lặng nằm nơi xó
Chẳng mắt không lòng hiểu được đâu!

Lưu Xuân Cảnh – 30.3.2017





SÔNG NƯỚC

Sông giờ đã đổi nước màu đen
Thấy cảnh mà đau xót đất quèn
Chất độc hoà tan bờ chứa kén
Bùn hôi kết đọng đáy ngâm phèn
Đâu còn sạch bãi mà hò hẹn
Chẳng có trong dòng để lội chen
Mất cả đời sau vì rác chẹn
Bao giờ trở lại những ngày quen!

Lưu Xuân Cảnh – 29.3.2017





NHỚ XƯA
Thtk

LỐI trước ai người chịu gió sương?
XƯA kia ở đó chọn theo đường...
XE vàng chống giặc luôn cùng hướng
NGỰA tía ngăn thù vẫn đúng phương
HỒN đã lìa thân ân vẫn vướng
THU đà cách phận nghĩa còn vương
THẢO am niệm phật lòng suy tưởng
NỀN CŨ LÂU ĐÀI BÓNG TỊCH DƯƠNG.

Lưu Xuân Cảnh – 27.3.2017





TÁT NƯỚC MÙA TRĂNG

Tát nước mùa trăng đã mịt mù
Nay tìm cảnh ấy lắm công phu
Chờ ao suốt sáng đầu mê ngủ
Đợi ruộng thâu đêm cổ gật gù
Cố kéo tay đờ chưa tưới đủ
Kiên trì cánh mỏi cứ gò nu
Sòng sâu nguyệt vỡ chìm âm phủ
Múc ánh vàng tan dội tiếng ù.

Lưu Xuân Cảnh – 27.3.2017






NGHIỆP THƠ

Triệu phú chưa hề có gã thơ
Làng nhàng mấy chữ hạng cù bơ...
Đêm về đốt nến quên lời vợ
Tối đến chong đèn nhớ tiếng tơ
Mộng mị trăng sao tình cứ ngỡ
Chiêm bao giấy bút nghĩa đâu ngờ
Hoa rơi cảm động đau tan vỡ
Bèo dạt mây trôi khó hững hờ.

Lưu Xuân Cảnh – 25.3.2017





TỰ LIỆU

Vùng trời béo bở kẻ tranh đông
Cấu xé giành ăn cứ lượn vòng 
Hợp tác tàu to ngăn Hán Cọng
Cùng xài súng lớn chặn Hoa Trung
Bây giờ biển, đảo hờn vang vọng
Ít nữa Hoàng, Trường hận diệt vong
Pháp, Mỹ dù ai đều khó sống
Dân ta tự liệu phải dương nòng!

Lưu Xuân Cảnh – 23.3.2017



Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017



KHÓI ĐỐT ĐỒNG

Cuối buổi đốt đồng khói trắng bay
Che râm mặt đất bóng ngưng ngày
Màu vàng lửa rạ đang run rẩy
Sắc đỏ da người cũng múa may
Gió thổi mang đi mùi ruộng cháy
Chiều buông nhốt lại đám tro gầy
Mai kia trỉa hạt mong mầm nẩy
Đợi ấm chờ no ước vọng đầy.

Lưu Xuân Cảnh – 23.3.2017





VÌ KHOE

Tặc lưỡi trong đêm tiếng Thạch Sùng
Vì đâu sự nghiệp lại tiêu tùng?
Ma xui thách đấu ta giàu khủng
Quỷ khiến so bì tớ mạnh hung
Bởi kém lầm mưu mà chết vũng
Vì non mắc kế mới thành trùng
Nằm nơi xó xỉnh than nghèo túng 
Cứ ngỡ mình hơn, quá hãi hùng. 

Lưu Xuân Cảnh – 21.3.2017





CÁNH HOA RƠI

Nát cánh hoa rơi cạnh vệ đường
Ai người để ý động lòng thương?
Khi tươi thắm sắc ong tìm hưởng
Lúc úa phai màu bướm đảo bương
Gió dập tơ mành sao chống cưỡng
Mưa vùi liễu yếu thế gồng đương
Tình đời nghiệt ngã đừng lầm tưởng!
Chuộng đẹp nâng niu chuyện lẽ thường.

Lưu Xuân Cảnh – 20.3.2017





CHỚ TƯỞNG

Chớ tưởng đừng ngờ khói giống vân
Riêng từng bản chất chẳng trùng ân
Thanh thiên sẽ thấy rành thiên hạ
Bạch nhật thì nhìn rõ tướng chân 
Dẫu sáng nhưng người luôn mắt thịt
Dù minh tại ngợm vẫn đầu trần
Làm sao hiểu thấu điều vi diệu?
Biển học mênh mông biết mấy phần!

Lưu Xuân Cảnh – 20.3.2017





CÁI ĐẦU 

Trên cao mọc tóc cái đầu tròn 
Tốt xấu quy vào cả dở ngon
Lưỡng mắt nhìn đời ưa nhướng trợn
Đơn mồm diễn ý thích chen bon 
Đôi tai lắng tiếng rồi bình chọn
Cặp mũi rà hơi mới cúi lòn
Học hỏi nên người hay đổ đốn
Là nhờ dạy dỗ thuở còn non.

Lưu Xuân Cảnh – 18.3.2017





CẦN NGHIÊM TRỊ

Quỷ sứ thay hình lại lả lơi
Ấu dâm đáng chết phải câm lời
Đau lòng phụ mẫu thương con trẻ
Xót dạ song thân tiếc mảnh đời
Pháp luật chưa nghiêm còn xỏ mũi
Công tâm đã khác cứ xu thời
Bao che cái bậy quan quyền hỏng
Để lũ ngông cuồng dựa dẫm chơi.

Lưu Xuân Cảnh – 16.3.2017





LÀNG CHƠI

Sông ngà ngọc giỡn ánh trăng rơi
Lặng cả không gian cõi tuyệt vời!
Những sóng vàng xao tung phấn khởi 
Nhiều luồng bạc rã hứng chơi vơi
Trên bờ viễn khách còn ngồi đợi
Dưới bến đào nương chửa chịu dời
Một vệt sao băng tia sáng tới
Soi vào mặt nước rõ làng chơi.

Lưu Xuân Cảnh – 16.3.2017





VẪN NỞ

Vẫn nở dù cằn bởi thiếu chăm
Màu phô sắc diễn cứ âm thầm
Hôm nay thấy vậy phân chưa ngấm
Mốt nọ trông vào rễ đã đâm
Chớ tưởng khô khan mà trách đậm
Đừng suy héo hắt lại kêu ầm
Lo gì nụ noãn đà vươn bậm
Tặng bạn hương mùi lúc ghé thăm!

Lưu Xuân Cảnh – 15.3.2017





CHƠI LAN

Chơi lan nhẫn nại chịu trông chờ
Ngó sáng dòm chiều cứ trống trơ
Thấy mọc mầm xanh mong nụ ló
Nhìn ra rể trắng ước vòi thò
Thường khi vạch lá soi cho tỏ
Lắm lúc quằn cành ngắm đỡ lo
Bón tưới hằng ngày cây đủ độ
Bung từ kẽ nách cái cần to.

Lưu Xuân Cảnh – 15.3.2017





ĐƠN THÂN
(Mỹ lục thanh)

Nỗi niềm phải lội suối trèo non!
Giữ hẹn thề không méo chuyển tròn
Vướng cảnh cam đành nuôi lũ mọn
Tủi mình ráng chịu cõng đàn con
Những đêm uất nghẹn lòng hao tổn
Lắm bữa hờn căm dạ rủ mòn
Dẫu cực nhưng vì thương đứa cỏn
Giũ đời gấm lụa bỏ lầu son. 

Lưu Xuân Cảnh – 15.3.2017






NHỚ ƠN “DE RHODES”

TRI thức lưu tồn được bởi văn 
ÂN tình để lại cậy nhờ văn
LINH hồn Thượng Đế ban hay chữ
MỤC kỉnh Cha già dạy biết văn
KHAI sáng A B... thay Hán tự
SINH thành ngã sắc... thế Hoa văn
NGỮ ngôn dễ học nhờ “de Rhodes” 
TƯỞNG NHỚ ƠN THẦY LẬP QUỐC VĂN.

Lưu Xuân Cảnh – 14.3.2017



Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017



UỔNG CÔNG

Mấy tháng vun trồng với bón chăm
Vườn rau tốt mượt bụng mừng thầm
Rồi thì có bữa xào chua dấm
Lại nữa chờ ngày nấu mặn răm 
Hy vọng phen này canh cá trắm
Niềm tin dịp ấy nộm đêm rằm
Ai ngờ lũ dậu chui rào cắm
Bới nát đâu còn thật đáng căm.

Lưu Xuân Cảnh – 13.3.2017





LÊN ĐỈNH

Chạm đỉnh cao vời khoái trước tiên
Theo sau nỗi khổ với than phiền
Ưng sờ gối mỏi chân xiêu vẹo 
Muốn bấu tay khờ cẳng đảo xiên
Thấp thỏm khi lên leo dốc đứng
Âu lo lúc xuống tuột khe triền
Vì rằng thích mó mà đâu ngại
Bởi cũng ưa mò chẳng nể kiên.

Lưu Xuân Cảnh – 12.3.2017





VÀO HANG CẮC CỚ

Bên ngoài thấy một miệng hang sâu
Muốn tiến vào trong phải cắm đầu
Chẳng biết hùm beo mà rúc ẩu
Đâu hay rắn rết cứ chui ngầu
Khe đây lắm kẻ ưa nhìn thấu
Kẽ đó nhiều người thích ngó lâu
Hố hẹp đường trơn gay níu bấu
Chân run gối mỏi vẫn ưng chầu.

Lưu Xuân Cảnh – 11.3.2017






CHƠI TRĂNG

Trăng ngà rọi sáng cả trời đêm
Dạo cảnh rong chơi phủi kẹp kềm
Gió thoảng mây bay tình muốn nếm
Sương dầm lạnh thấm rượu mong chêm
Bao nhiêu sao rụng, ai từng đếm?
Biết mấy tiên đùa, kẻ được thêm?
Bỏ hết ưu tư vui cứ đệm
Đừng vương tục luỵ rỗi bên thềm.

Lưu Xuân Cảnh – 09.3.2017





CHONG CHÓNG LÁ DỪA

Thắt lá dừa làm chong chóng xoay
Nhờ trời nổi gió nó vù quay 
Trò chơi thuở bé xuôi dòng chảy
Kỉ niệm thời xưa lặng tháng ngày 
Tuổi lão hoài mơ tìm khó thấy 
Đời già mãi mộng kiếm khờ thay
Đùa vui mấy đứa cùng nhau chạy
Cánh đảo tròn vòng hoá khói mây.

Lưu Xuân Cảnh – 08.3.2017





HAI BÀ TRƯNG

Quên mình cứu nước, bản hùng ca
Liệt nữ trung trinh kính nhị Bà
Giết giặc hồng quần đâu đuối ngã
Truy thù yếm thắm chẳng bàn ra
Gìn quê tuẫn tiết xua quân Mã*
Giữ nước quyên sinh trẫm Hát hà
Để lại danh thơm bền ngọc đá
Yên vui trăm họ cảnh hưng hoà.

Lưu Xuân Cảnh – 08.3.2017
---
* Mã Viện





CẢM PHỤC BÙI THỊ XUÂN 

Cảm phục quần hồng Bùi Thị Xuân 
Anh hùng Đô đốc giỏi cầm quân 
Chinh nam lũ cướp chuồn thua trận 
Phạt bắc bầy xâm... chạy thất thần 
Chẳng khiếp khi vòi voi quấn phận* 
Không ghê lúc cổ thú tung phần* 
Còn đeo nợ nước chưa thôi hận 
Máu thịt tuôn trào bởi ác nhân. 

Lưu Xuân Cảnh – 06.3.2017 
(Sửa: xâm..., Tượng = Thú. 22-10-2017) 
--- 
*”Đứa con gái trẻ của bà (Bùi Thị Xuân) bị lột hết y phục. Một thớt voi từ từ tiến đến. Cô gái biến sắc rồi mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng ngoảnh nhìn mẹ, kêu thất thanh. Bà Xuân nghiêm mặt trách: Con phải chết anh dũng để xứng đáng là con của ta!...Đến lượt bà, nhờ lớp vải ở bên trong quấn kín thân thể, nên tránh khỏi sự lõa lồ. Và bà rất bình thản bước lại trước đầu voi hét một tiếng thật lớn khiến voi giật mình lùi lại. Bọn lính phải vội vàng bắn hỏa pháo,đâm cây nhọn sau mông con vật để nó trở nên hung tợn, chạy bổ tới, giơ vòi quấn lấy bà tung lên trời...Nhưng trái với lệ thường, nó không chà đạp phạm nhân như mọi bận mà bỏ chạy vòng quanh pháp trường, rống lên những tiếng đầy sợ hãi khiến hàng vạn người xem hoảng hốt theo...[7] “ 
https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%B9i_Th%E1%BB%8B_Xu%C3%A2n 










VẮNG NGOẠI

Về thăm vắng ngoại, đã không còn...
Quạnh quẽ sân vườn tủi phận con
Thuở ấy cây me thân nhỏ gọn
Giờ đây tán lá cội to tròn
Cau già rụng quả đâu người dọn
Ổi chín chim ăn chẳng cụ bòn
Những trái mùng quân* bà đã chọn...
Vương hoài giọng nói: ”chát vì non”.

Lưu Xuân Cảnh – 04.3.2017
---
*Hồng quân, bồ quân, bù quân, mùng quân trắng hay mùng quân rừng.





THƯƠNG EM

Thương đàn em nhỏ chị cầu mong
Hết tối sang ngày ngắn hạ, đông
Thất thểu tìm cơm mơ cá bống
Liêu xiêu kiếm cháo ước cua đồng
Mồ côi liếm lá tan tành mộng
Hẫng hụt bòn khoai rách nát lòng
Nhớ lại ngày nào còn mẹ sống 
Ăn no mặc ấm khỏi bềnh bồng.

Lưu Xuân Cảnh – 02.3.2017