Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2017



KHÓI LỬA

KHÓI toả mù trời lấp cựu tân
KHÓI bay kín mít tối hồng trần
KHÓI hun xám xịt lòng kiên nhẫn
KHÓI ám đen sì dạ bất nhân
KHÓI đã làm bao người uất hận
KHÓI đà gieo những cảnh chia phân
KHÓI còn có kẻ hùa xung trận
KHÓI độc ngăn tình chặn bước chân.
<(:)>
Đất nước LỬA bùng chặn bước chân
Đau thời LỬA đốt cảnh chia phân
Làm sao LỬA tắt cho yên phận
Tạo cách LỬA vùi để ổn thân
Cũng bởi LỬA thiêu gây uất hận
Vì do LỬA cháy mới quên gần
Tình người LỬA ấm xua hờn giận
Biết giữ LỬA lòng đẹp thế nhân.

Lưu Xuân Cảnh – 29.4.2017





NGÕ HẸP

Ngõ hẹp nhưng sao cứ thích vào?
Tranh giành thủ đoạn để trèo cao
Chưa leo tới ghế tâm chao đảo
Chửa bước lên ngai đức ngả nhào
Sự nghiệp phiêu lưu nhờ mách bảo
Công danh mỏng mảnh cậy kêu gào
Quên nguồn mất gốc rồi kiêu ngạo
Chẳng nhớ mình từ chốn ruộng, ao.

Lưu Xuân Cảnh – 27.4.2017





MUỐN QUA RÀO

Làm thinh sắp sẵn ý chui rào
Cả nghĩ bình thường cũng chẳng sao!
Lớn bụng xem chừng e nhốn nháo
To đầu để vậy dễ nôn nao
Thôi thì bó rọ đừng banh áo
Đã thế vòng tay tránh đụng hào
Giữa chỗ đông người nên kín đáo
Riêng tư mặc sức hổng ai gào.

Lưu Xuân Cảnh – 25.4.2017



Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017



MẠNH ĐƯỢC YẾU THUA

Súng đạn không mong vẫn nổ ầm
Thân người bất động nỗi thương tâm
Ai yêu phấn khởi vui mừng rỡ,
Kẻ ghét điêu linh nhục tức thầm!
Mạnh được nghênh ngang lên chỗ nổi
Yếu thua thất thểu ẩn nơi ngầm
Bày chi cảnh khổ đau thiên hạ
Cứ mãi phân tranh chịu dập bầm.

Lưu Xuân Cảnh – 25.4.2017






QUÊ XƯA

Xưa thì cuộc sống chẳng bằng nay
Được cái yên bình ít bệnh gay
Chẳng hiểu ép già phun “thuốc cháy”*
Không rành ủ chín chích rau cây
Ung thư mất mạng đâu thường thấy
Huyết áp tiêu đời cũng khó hay!
Mái rạ phên che tình thật đấy
Giờ luôn kín cổng nghĩa hao, gầy.

Lưu Xuân Cảnh – 23.4.2017
---
* Loại hoá chất phun lên cây sẽ bị cháy khô.








THƠ ĐƯỜNG KHÓ VIẾT

Viết được thơ Đường khó bạn ơi!
Niêm vần đối luật cứ rời, tơi
Bày cho có nghĩa câu không tới
Đặt để ra hồn chữ đã vơi
Sáp tốn đêm chong bài vẫn đợi
Dầu hao tối đốt ý đâu rồi
Hư tâm tổn trí tình dần vợi
Thịt chả trưng đầy chẳng muốn xơi.

Lưu Xuân Cảnh – 21.4.2017





CUỒNG PHONG

Khi trời tức giận nổi cuồng phong
Quật đổ ngang tàng, có hoá không
Mặc kệ người đời ra sức chống
Dù cho cõi thế cố tình gồng
Vung tay ắt sẽ làm câm họng
Trở gió thì rồi phải chổng mông
Chẳng thể xoay chiều hay đổi giọng
Cầu xin đã muộn bởi vương tròng.

Lưu Xuân Cảnh – 21.4.2017





ƯỚC VỌNG HOÀ BÌNH

Từ ngày biệt xứ dạ nôn nao
Núi Ấn Trà Giang xót lệ trào
Đất mẹ bao năm cày đạn pháo
Quê cha những tháng xẻ thông hào
Nhà tan cửa nát ai bày bảo,
Kẻ chết người tàn hỏi tại sao?
Ước vọng hoà bình thôi ảo não
Muôn dân hạnh phúc hưởng thơm ngào.

Lưu Xuân Cảnh – 20.4.2017





TAI HOẠ

Lúa chín chân người xéo rối tung
Trong làn đạn réo khói không trung
Im lìm tiếng nói tàu bay lượn
Vắng ngắt lời than giặc sục lùng
Xác chết nằm đây chờ quạ rỉa
Thây phơi ở đó đợi bom bùng
Như in thuở ấy ngày tai hoạ
Mất cả tương lai quá não nùng.

Lưu Xuân Cảnh – 19.4.2017





TRĂN TRỞ 

Sân trường kỷ niệm một thời vui
Cái thuở hồn nhiên đã lấp vùi
Hồi tưởng khi nhìn đàn trẻ tiến
Suy tư lúc thấy tuổi già lùi
Tương lai đất nước mong tươi đẹp
Hạnh phúc non sông ước ngọt bùi
Trăn trở bao điều chưa hiểu được
Người tài lại cứ mãi vương xui?

Lưu Xuân Cảnh – 17.4.2017





MẤT XUÂN

Hom hem má hóp đếm từng chiều
Mất cái xuân thì sẽ hết yêu
Tối lại mơ trăng nên ngủ thiếu
Đêm sang mộng nguyệt mới lo nhiều
Thôi rồi! Tặc lưỡi mà quên điệu...
Cứ vậy! Quay lưng để nhớ điều... 
Tiếc lắm thời trai không định liệu
Xem chừng đã phí phạm xài tiêu.

Lưu Xuân Cảnh – 16.4.2017





BẾN XƯA

Khô dòng ló bãi vắng đò xưa
Thiếu nhịp cầu tre ngả bóng dừa
Chốn cũ tình sông còn chất chứa
Nơi lành nghĩa bến vẫn dây dưa
Giờ đây đổi khác cầu đường nhựa
Lúc trước im lìm cát nắng trưa
Ngụp lặn, luồn xe cùng mấy đứa
Chuồn chuồn cắn rốn biết bơi chưa?

Lưu Xuân Cảnh – 15.4.2017





CHẾT KHÔ

Rồi đây sẽ chết mặc kêu gào!
Chẳng thể mong chờ nước được trao
Cạn suối rừng tàn gây gió bão
Khô hồ ruộng háp hỏi trời sao
Vì ngu mạng thiệt oan thiên báo
Bởi dại đời tiêu nghịch địa trào
Nghĩ lại đi thôi phường bất hảo
Mồm loa mép giải, thẳng tay đào.

Lưu Xuân Cảnh – 13.4.2017



Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017



NỖI NHỚ

Nỗi nhớ là khi bị rối vò
Không cười ủ dột giấu buồn xo
Đêm về nghĩ đến hồi tươi đỏ
Sáng lại thì suy lúc tối mò
Giữ mãi hình hài dù thoảng gió
Gìn luôn bóng dáng dẫu qua đò
Xui chi gặp gỡ từ hôm nọ
Để đọng tình ai, lỡ hẹn hò.

Lưu Xuân Cảnh – 13.4.2017





TIẾNG MÕ 

Nhờ công đẽo gọt tạo nên mày 
“Cốc” cả một tràng rõ cũng hay! 
Cửa phật nghe giòn đà phách nhảy 
Sân đình gióng nhặt đã hồn bay 
Đêm khuya miệng mở thì lo chạy 
Sáng sớm mồm khua lại bỏ cày 
Tiếng mõ quyền hơn lời mẹ dạy 
Kêu là có chuyện nước, làng đây! 

Lưu Xuân Cảnh – 11.4.2017 







TRÒ ĐỜI

Thế sự y như cảnh diễn tuồng
Buồn vui, sướng khổ cứ quay cuồng
Dân đen kiếm sống nhờ vào ruộng
Lũ cáo mong còn cậy đến truông 
Giữa cõi phù sinh đừng phí uổng
Trong miền ký tạm chớ hoài buông
Làm sao chiếm giữ điều ưa chuộng
Để lại cho đời tiếng khánh, chuông.

Lưu Xuân Cảnh – 10.4.2017





KHÓ TƯỞNG

Cõi thật đời thường khó tưởng ghê!
Nhìn đâu cũng thấy giống trò hề
Ra đường bất kính không thèm nể
Đến lớp vô nghì lại thích chê
Lớn bạc thì trèo lên mặt ghế
Teo tiền bị đẩy xuống triền đê
Thằng gian tán tụng như hoàng đế
Chủ tớ thay đời kiếp ngựa dê.

Lưu Xuân Cảnh – 09.4.2017





LAN VŨ NỮ

Vũ nữ bung xoè váy múa vui
Tươi xinh rực rỡ ẩn hương mùi
Rung rinh gió giỡn khoe tà áo
Thấp thoáng vàng đưa ưỡn ngực đùi 
Ngắm nghía mê say mơ cứ trỗi
Săm soi thích thú ước đừng vùi
Loài hoa lộng lẫy nguồn thi tứ
Mặc khách tơ tình ghé khó lui.

Lưu Xuân Cảnh – 08.4.2017





KHÓ BẰNG NHAU

Hoàng tuyền chốn ấy khó bằng nhau!
Vẫn kẻ giàu sang chiếm mộ lầu
Đứa mất hồn lìa nơi đất lạ
Thằng về phách lạc ở rừng sâu
Dương trần nịnh nọt tiêu ma mãnh
Cõi thế lòn chui chết đứng đầu
Dẫu dưới âm ty mà vẫn vậy
Làm người nghĩa khí tịt đường bâu.

Lưu Xuân Cảnh – 07.4.2017





BIỂN ĐỘNG

Biển động cùng trời bão sóng xô
Chôn vùi tất cả biến hư vô
Thân thuyền lạc lõng trong giông tố
Mạng sống mong manh giữa hải hồ
Giữ mặn bên lòng dù biến cố
Dìm tanh dưới đáy dẫu hung đồ
Đôi khi nước nổi cơn cuồng nộ
Quật ngả ngai vàng những đế đô.

Lưu Xuân Cảnh – 06.4.2017





ẨN HOẠ

Sóng hận bờ than biển nát nhàu
Neo thuyền vắng bãi tại vì đâu?
Nguồn sinh huỷ hoại lòng tan nát
Sự sống băm vằm dạ nhói đau
Mất thắm, tương lai đành não nuột
Tàn xanh, hậu thế phải âu sầu
Can ngăn độc ác đà ra mặt
Khó chặn gian tà thật hiểm sâu.

Lưu Xuân Cảnh – 06.4.2017





ĐỪNG GIEO KHỔ NÃO

Vẫn muốn tình kia thoả đủ đầy
Trao về hạnh phúc sưởi lòng đây
Trăng đêm dạo gót cùng tung tẩy
Nguyệt tối dìu em để giãi bày
Giữ lại hồn nhiên mơ lộng lẫy
Mong gìn bé bỏng ước thơ ngây
Đừng gieo khổ não, lời đưa đẩy
Lỡ mất nhau rồi, hận đắng cay.

Lưu Xuân Cảnh – 05.4.2017





ĐỪNG SUY

Lỡ vận sa cơ chịu thiệt thòi
Không luồn chẳng cúi mới chơi vơi
Đừng suy kẻ khốn không lanh lợi
Chớ tưởng người xui sẽ hết thời.

Lưu Xuân Cảnh – 05.4.2017





CÔ HỒN

Vạt đất bên triền bóng núi cao
Rừng cây bạc phếch gió thì thào
Gò ma nấm mộ còn chưa tảo
Cục đá dòng tên đã ngả nhào
Lẻ phận nằm đây chờ lá cháo
Cô thân ở đó đợi xu hào
Thanh minh hưởng lộc nhờ thơm thảo
Biết có no lòng đến tiết sau!

Lưu Xuân Cảnh – 03.4.2017