Cô em chửa chịu gật đầu ờ
Muốn thật nhưng mà giả tảng, mơ!
Đã nếm rồi quen mèo thấy mỡ
Từng lòn sẽ lọt lưới đan xơ
Hai Kiều dính dáng tình vương nhợ
Một Tế cung cầu kén quấn tơ
Nệm ấm chăn êm dì khỏi sợ
Ưng lòng giống chị đẹp như thơ.
Lưu Xuân Cảnh _ 16.12.2018
=============================
KHÉO ỠM Ờ...!
Nữ sĩ Cao Ngọc Anh là ái nữ của Đông các Đại học sĩ Cao Xuân Dục, Chánh chủ khảo khoa thi Đình năm 1907 (thời vua Thành Thái, triều Nguyễn), gia đình bà thuộc hàng đại danh nho. Chị gái của nữ sĩ là phu nhân của Hoàng giáp Đặng Văn Thuy ( quê Nho Lâm - Nghệ An) nên thường gọi là Hòang nho Lâm, từng giữ chức Tế tửu Quốc tử giám (Huế).
Sau khi chồng bà Cao Ngọc Anh chết lúc đó bà chưa đến 30 tuổi, nhiều danh sĩ lúc bấy giờ muốn ngấp nghé nhưng đều bị bà cự tuyệt. Thấy ông Hoàng thường nhắc đến em gái mình, bà Hoàng nguýt ông rồi nói: "Nếu ông bằng lòng, tôi sẽ nói với dì nó cho ông", ông Hoàng trả lời ỡm ờ: "cái đó tùy bà".
Trong xã hội ngày xưa, việc hai chị em lấy chung chồng không phải là hiếm, nên bà Hoàng đem kể lại với em gái câu chuyện trên, bà Cao Ngọc Anh mỉm cười, xin về suy nghĩ và sau đó gửi cho ông anh rể bài thơ Đường luật như sau:
Anh Tế nhà ta khéo ỡm ờ
Phong tình quen thói lại lơ mơ
Rượu ngon uống hết không chừa cặn
Mít ngọt quen mùi đánh cả xơ
Duyên chị trước đà xe chỉ thắm
Tình em nay muốn chắp dây tơ
Cho hay quân tử là thê thế
Chị cũng ưa mà em cũng ưa.
"Rõ là văn chương của bà cùng một khẩu khí với bà huyện Thanh Quan, nhưng của bà thi sĩ họ Cao lại đầy đủ, văn từ hàm súc, ý tứ bóng bẩy và nhẹ nhàng hơn, đọc lên ai nghe cũng thích".