Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018



@ LẠC MẤT NGƯỜI XƯA

Cảnh cũ còn đây lạc mất người
Quay về để gặp vẫn mù khơi
Hàng hiên đổ vẹo bìm cao với
Cổng ngõ nằm nghiêng giậu thấp rời
Lắm lượt đi tìm chân đã mỏi
Bao lần rảo kiếm lệ đà vơi
Tình sao bỏ hứa mà quên đợi
Mãi gánh thăng trầm, chịu tả tơi…! 

Lưu Xuân Cảnh _ 31.12.2018





@ CHIỀU ĐÔNG

Khói dãi triền xa nổi cuộn vòng
Che mờ cả núi gợn sầu đông
Trời mây xám phủ vây mù lộng
Ngọn cỏ vàng phơi ngã kín đồng
Lặng lẽ sân vườn non rủ bóng
Đìu hiu bãi sậy nước xuôi dòng
Cành khô gãy rớt hồn xao động
Sắp tuổi phai tàn mãi đợi trông…

Lưu Xuân Cảnh _ 28.12.2018





CHÁU LẤY CHỒNG

Trưởng nữ nhà Ân đã lấy chồng
Ông bà bố mẹ thỏa hoài mong
Xe tơ kết tóc tình thơ mộng
Nối chỉ* trao duyên nghĩa mặn nồng
Hạnh phúc vuông tròn bền chớ lỏng
Gia đình trọn vẹn vững đừng long
Noi gương tiên tổ điều khinh - trọng+
Giữ hiếu gìn luân đẹp tộc dòng.

Lưu Xuân Cảnh _ 24.12.2018
---
*chỉ thắm, danh từ
chỉ thắm xe với tơ vàng, ta xe chỉ lại đắp đàng đi chung (ca dao)
+ khinh trọng, động từ
nhẹ và nặng
Hết điều khinh trọng, hết lời thị phi. (Truyện Kiều)
(Ý: Cẩn trọng trong xử sự)






BẢY NĂM HƯU
(Toán thi – Tập danh)

MỘT chút suy tư tức NGỰC rồi
HAI phen đứng dậy CẲNG ưng ngồi
BA lần lỡ giấc THÂN tê mỏi
BỐN bận ho cơn PHỔI xẹp lồi
NĂM lượt nghiêng MÌNH XƯƠNG lỏng nối
SÁU dòng dụi MẮT LỆ rơi trôi
BẢY đông nghỉ việc TIM già cỗi
TÁM tiết lo hoài NÃO chửa thôi!

Lưu Xuân Cảnh _ 19.12.2018





Kính họa: 
KHÉO ỠM Ờ...!
*
DÌ KHỎI SỢ

Cô em chửa chịu gật đầu ờ
Muốn thật nhưng mà giả tảng, mơ!
Đã nếm rồi quen mèo thấy mỡ
Từng lòn sẽ lọt lưới đan xơ 
Hai Kiều dính dáng tình vương nhợ
Một Tế cung cầu kén quấn tơ 
Nệm ấm chăn êm dì khỏi sợ
Ưng lòng giống chị đẹp như thơ.

Lưu Xuân Cảnh _ 16.12.2018
=============================
GIAI THOẠI VĂN CHƯƠNG

KHÉO ỠM Ờ...!
Nữ sĩ Cao Ngọc Anh là ái nữ của Đông các Đại học sĩ Cao Xuân Dục, Chánh chủ khảo khoa thi Đình năm 1907 (thời vua Thành Thái, triều Nguyễn), gia đình bà thuộc hàng đại danh nho. Chị gái của nữ sĩ là phu nhân của Hoàng giáp Đặng Văn Thuy ( quê Nho Lâm - Nghệ An) nên thường gọi là Hòang nho Lâm, từng giữ chức Tế tửu Quốc tử giám (Huế).
Sau khi chồng bà Cao Ngọc Anh chết lúc đó bà chưa đến 30 tuổi, nhiều danh sĩ lúc bấy giờ muốn ngấp nghé nhưng đều bị bà cự tuyệt. Thấy ông Hoàng thường nhắc đến em gái mình, bà Hoàng nguýt ông rồi nói: "Nếu ông bằng lòng, tôi sẽ nói với dì nó cho ông", ông Hoàng trả lời ỡm ờ: "cái đó tùy bà".
Trong xã hội ngày xưa, việc hai chị em lấy chung chồng không phải là hiếm, nên bà Hoàng đem kể lại với em gái câu chuyện trên, bà Cao Ngọc Anh mỉm cười, xin về suy nghĩ và sau đó gửi cho ông anh rể bài thơ Đường luật như sau:

Anh Tế nhà ta khéo ỡm ờ
Phong tình quen thói lại lơ mơ
Rượu ngon uống hết không chừa cặn
Mít ngọt quen mùi đánh cả xơ
Duyên chị trước đà xe chỉ thắm
Tình em nay muốn chắp dây tơ
Cho hay quân tử là thê thế
Chị cũng ưa mà em cũng ưa.

"Rõ là văn chương của bà cùng một khẩu khí với bà huyện Thanh Quan, nhưng của bà thi sĩ họ Cao lại đầy đủ, văn từ hàm súc, ý tứ bóng bẩy và nhẹ nhàng hơn, đọc lên ai nghe cũng thích".





ÁO CƠM

XUÔI
Đo đếm hết còn chuyện áo cơm
Rõ cay rành đắng khổ quay chờm
Lo thân ốm yếu cam đầu dởm
Đọ óc sang hèn giũ tiếng thơm
Kho bạc núi vàng rồi rỗng sớm
Hố hang tim não bị gầy xờm 
Mò cua bắt ốc nào đâu bợm
No dạ giữ lề tránh rác rơm.

NGƯỢC
Rơm rác tránh lề giữ dạ no
Bợm đâu nào ốc bắt cua mò
Xờm gầy bị não tim hang hố
Sớm rỗng rồi vàng núi bạc kho
Thơm tiếng giũ hèn sang óc đọ
Dởm đầu cam yếu ốm thân lo
Chờm quay khổ đắng rành cay rõ
Cơm áo chuyện còn hết đếm đo.

Lưu Xuân Cảnh _ 13.12.2018






MẤT NIỀM TIN

Trong lòng nặng trĩu mất niềm tin
Thực phẩm thường ăn có bả, mìn
Tận số ngày nay người chẳng nghĩ
Tàn thây đoạn nữa kẻ đâu nhìn 
Vì ham đống của tìm phương chối
Bởi muốn kho tiền kiếm cách vin
Chỉ để làm giàu coi rẻ mạng
Mai sau diệt chủng sống riêng mình!?

Lưu Xuân Cảnh _ 10.12.2018
---
https://news.zing.vn/on-nhon-voi-suong-sam-giam-duoi-chan-phoi-ngoai-duong-post382426.html





TIẾNG MƯA
(Hồi vận – Thượng vỹ)

Lụp bụp mưa rơi nhỏ tiếng đều
Bên đèn phím chuột gõ và khêu
Tường loang nỗi tiếc hò hay điệu
Nước xối niềm mong bỏ bậy điều
Thấm lạnh hơi đồng xô lệch chiếu
Lùa nhanh gió bắc đổ nghiêng chiều 
Ngàn năm đất phải gò lưng chịu
Hứng nặng về mình cố chẳng kêu. 
***
Lụp bụp mưa rơi đều tiếng nhỏ
Bên đèn phím chuột khêu và gõ
Tường loang nỗi tiếc điệu hay hò
Nước xối niềm mong điều bậy bỏ
Thấm lạnh hơi đồng chiếu lệch xô
Lùa nhanh gió bắc chiều nghiêng đổ
Ngàn năm đất phải chịu lưng gò
Hứng nặng về mình kêu chẳng cố.

Lưu Xuân Cảnh _ 07.12.2018





NHƯ NGÀY NHỎ 

Làm người lúc mới được sinh ra
Đã chuốc đau thương bật khóc òa
Phải móm cho ăn nhiều vất vả
Còn ru mới ngủ thật rầy rà
Thời xuân mấy chốc mau buồn bã
Thuở trẻ bao giây lẹ yếu già
Lại cậy nhờ con thêm tất tả
Như ngày nhỏ dại khổ thân ta.

Lưu Xuân Cảnh _ 05.12.2018






QUAN

Vui buồn cũng chỉ một từ QUAN
Có chức thì mừng. Tới số. Than!
Giấu mặt bao trùm toàn gỗ ván
Vùi mình lấp phủ cả không gian
Im lìm hết nạt nhăn mày, trán
Nín lặng thôi gầm rít miệng, gan
Ngắn ngủi đời người sao “lựu đạn”*?
Mồ sâu tiếng xấu mãi không tàn.

Lưu Xuân Cảnh _ 02.12.2018
---
*Lựu đạn trong văn hóa:
Một số người du thủ, du thực quậy phá... thường đặt kèm tên của mình trước tên lựu đạn, như A. Lựu đạn, H.Lựu đạn 
Ở Nam Bộ Việt Nam, từ than "lựu đạn quá".. dùng để chỉ sự lì lợm, liều lĩnh. 
Ngoài ra, từ lóng "quăng lựu đạn" còn để chỉ về những người đang cố gắng phô trương về những gì không có thật, những kẻ "ba hoa chích chòe", hoặc những kẻ đang thể hiện quá mức khả năng thực tế của chính mình. Giới trẻ ngày nay còn hay nói câu "năng lực thì có hạn mà lựu đạn thì có thừa".