Một sáng tinh mơ
Sợi bạc đà rơi
Vừa thương, vừa tiếc tuổi đời
Chưa nên sự nghiệp đã vơi sức bền
Cố để vươn lên
Vẫn chẳng thành tên
Mà luôn bị chất bên trên:
Cả rừng cơ cực sao quên, đắng lòng!
Ước vọng từng mong
Phố thị mơ mòng
Chiến tranh dập tắt...thôi xong!
Quay về với cảnh ruộng đồng cỏ lau
Vỡ hoá trồng màu
Tưởng được cơm rau
Bao năm công điểm đứng đầu
Bo bo, mì sợi, gạo sâu nuốt bừa
Vẫn mộng mơ xưa
Chọn nghiệp từng ưa
Bảng đen, phấn trắng tay đưa
Ba lăm năm lẻ cũng vừa đến hưu
Tưởng được phong lưu...
Chẳng thể vô ưu
Thân kia vướng bệnh, thôi liều
Phiêu diêu cõi tạm, thuận chiều cứ trôi
Mặc kệ tình đời
Vẫn sống thảnh thơi
Khi nào đứt mạch thì rơi!
Sẽ xong một kiếp tơi bời thế nhân./.
Lưu Xuân Cảnh – 27.10.2020