Nhớ cảnh nhà xưa
Mát rượi nắng trưa
Giậu ngoài mượt lá răng cưa
Vượt trên vòm rậm bóng dừa bạc thân
Ký ức về gần
Níu chặt đôi chân
Đâu rồi ! Khoảng hẹp góc sân
Bạn bè đánh đáo bao lần mẹ la
Ẩn hiện ngày qua
Mái rạ, hàng cà
Cha ngồi tiếng đục vang xa
Miếng cơm, manh áo cả nhà cậy ông
Lúa cấy trên đồng
Mẹ mót từng bông
Đỡ lòng nắng hạ mưa đông
Khổ thân, ấm lạnh chỉ trông ngọt lành
Ước muốn chưa thành
Cuộc sống mong manh
Bỏ nhà để lánh chiến tranh
Quay về tay trắng tan tành bụi tro
Vạn tủi ngàn lo
Nheo nhóc đói no
Cơ trời chẳng đến không cho
Chịu đời khổ não tơ vò rối tung
Bí bách mịt mùng
Nghĩ ngợi mông lung
Cũng đành cảnh ngộ chung chung
Tay làm mà bụng xót run cả người
...
Đã có một thời
Nhớ mãi ngàn đời
Cả nhà đầm ấm thảnh thơi
Nhưng rồi biến mất chìm nơi khuất nào !?