Chín năm gặp lại... cuối chiều thu,
Lá vàng rơi nhẹ gió vi vu.
Anh đứng ngẩn ngơ bên phố cũ,
Nhìn em thấp thoáng dáng xưa mù.
Ta từng hẹn ước khung trời mộng,
Cùng lối trăng thanh bước song hành
Rồi đời xô ngã, bươn sóng gió
Lặng lẽ buông tay, hẫng hụt đành.
Em vẫn nụ cười như thuở ấy,
Mắt huyền vương vấn bóng thời gian.
Chỉ khác đôi phần trong giọng nói,
Trầm hơn một chút, nhẹ mà sang.
Anh vẫn dáng hình xưa cũ đó,
Phong trần nhuốm bụi sợi tóc mai.
Nhìn nhau bối rối như ngày nọ,
Tim khẽ rung rung, mắt nhạt nhòa.
Chuyện cũ thưa dần theo năm tháng,
Nhưng còn đọng mãi mấy dư âm
Quen lắm… mà xa như hạt nắng,
Chạm vào chưa kịp… đã xa xăm.
Ta nhìn như thể người quen - lạ,
Mà ánh mắt đầy những nhớ thương.
Chín năm một thoáng, đời ngăn cách,
Xao động ngỡ ngàng giữa phố sương.
LXC_05.4.25