Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015



NĂM MỚI AN VUI 

Chào năm mười sáu ước tâm đồng 
Thế giới hòa bình lặng biển đông 
Ổn định năm châu nhiều pháo nổ 
An lành bốn bể lắm người xông 
Vì yên bờ cõi nên chung sức 
Bởi vững sơn hà phải góp công 
Chén rượu mừng xuân xin kính chúc 
Thù quên hận bỏ đượm thơm nồng 

Lưu Xuân Cảnh – 31.12.2015


HẾT NĂM 

Mặt trời vội nên ngày thu ngắn lại 
Đêm chập chờn đợi sáng, nghĩ bâng quơ 
Năm trôi qua bao vật đổi, sao dời 
Con cháu trưởng thành, cây đời phát triển 
Ta nghiễm nhiên trở thành người cao tuổi 
Lên chức ông, được gọi cụ từ nay 
Bè bạn bao thằng vẫn thích gọi mầy 
Nghe cũng khoái, cứ nhớ thời trai trẻ ... 
Nhà lúc vắng như thấy mình đơn lẻ 
Thẫn thờ nhìn hoa lá với cỏ cây 
Lục mạng chuyện trò cùng bạn trên phây 
Chia sẻ nỗi niềm, câu thơ, tấm ảnh ... 
Sức khỏe tựa hồ cô nàng đỏng đảnh 
Cứ tròng trành giữa nắng gió, ngày đêm 
Tâm trí còn may chưa bị rũ mềm 
Tai mắt nghe, nhìn rõ điều phải trái 
Còn suy đoán được lời khôn, tiếng dại 
Giữa bộn bề lẫn lộn trắng cùng đen 
Không tị hiềm chẳng trách giận nhỏ nhen 
Vui sống tốt quên sự đời u ám. 

Lưu Xuân Cảnh - 31/12/2015


NĂM ĐÃ QUA 

Năm qua ngó lại những công trình 
Cũng thấy vui hơn với chính mình 
Xếp chữ gieo vần rèn trí sáng 
Chèn câu nhả ý luyện tâm minh 
Theo gương cố cựu lòng luôn vững 
Bám ánh kỳ tân dạ mãi bình 
Chẳng phải khua môi đâu múa mép 
Mà là gắng học sự trung trinh. 

Lưu Xuân Cảnh – 29.12.2015


CÒ 
Sắc trắng thanh bần phận cút côi 
Mò bùn kiếm sống chịu tanh hôi 
Dù bao khó nhọc không than cảnh 
Dẫu mấy gian lao có trách đời 
Bãi vắng chiều đông dầm gió thổi 
Mom buồn tối hạ hứng sương rơi 
Người ưa cảm nỗi nghèo cơ cực 
Kẻ mến thương tình kiếp nổi trôi. 
** 
Kẻ mến thương tình kiếp nổi trôi 
Vì duyên phải nợ trách chi đời 
Thân cô chịu gánh bao điều tệ 
Thế yếu đành ôm những tiếng tồi 
Nước đục béo cò thiên hạ vẽ 
Cành mềm lộn cổ thế gian bôi 
Nào đâu có phải loài gây tội 
Cái xấu đeo hoài cứ bám đuôi. 
*** 
Cái xấu đeo hoài cứ bám đuôi 
Dù cho lí lẽ cũng vương rồi 
Người chê dính cuốc làm trò khỉ* 
Kẻ trách theo trâu để tiếng ruồi 
Thẹn mặt bao đời phiền chẳng hết 
Chua lòng lắm kiếp trách oan thôi 
Cò nào xảo trá mà mang tội 
Chỉ tại con người thích múa môi. 

Lưu Xuân Cảnh – 15.12.2015 
------------ 
* Người nói cò cuốc có ý không đáng tin.


NGHĨ NGỢI 

Năm đã hết, còn bao điều nghĩ ngợi 
Phía trước, con đường chưa rõ lối quanh 
Ta muốn dìu em nối bước song hành 
Để cùng nhau qua ngõ đời hiu quạnh 
Những tháng ngày đã xa rồi, ảo ảnh 
Ngắm trăng ngà, hoa nở, cả trời mơ 
Đôi mình ao ước cuộc sống như thơ 
Mà đâu phải chỉ hương thơm, hoa trái! 
Nắng gió, bão giông từng gieo tê tái 
Đến cuối đời còn đọng nỗi lo âu 
Gửi lại yêu thương trong hõm mắt sâu 
Níu hơi thở đôi vòng tay trìu mến 
Sướng khổ, sang hèn mai kia tan biến 
Còn chút tình cố giữ để cho nhau 
Đừng gạn thêm buồn, chớ vắt kiệt đau! 
Cho thân xác nhẹ nhàng, lòng thanh thản. 

Lưu Xuân Cảnh - 26-12-2015


GIẢ NÚI 

Ghè cây đẽo đá tạo nên đèo 
Dựng núi mà nào có được leo 
Thác bạc chơi vơi dòng nước đổ 
Khe vàng khúc khuỷu chiếc đò neo 
Người ham muốn thấy trời thu nhỏ 
Kẻ thích ưa nhìn biển bị teo 
Tội nghiệp ngư ông ngồi đợi cá 
Tay cần bất động khổ thân theo. 

Lưu Xuân Cảnh – 25.12.2015

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015



NGOẠI ĐẠO 

An bình lạnh buốt tiếng chuông ngân 
Thánh giá đèn soi tỏ nợ trần 
Giáo xứ vui tươi chờ máng cỏ 
Con chiên hớn hở đón thiên thần 
Hoài mong cứu rỗi bao cơ cực 
Mãi ước thương tình mấy khổ thân 
Có biết cầu kinh vì ngoại đạo! 
Mà lòng hướng thiện chẳng phân vân. 

Lưu Xuân Cảnh – 23.12.2015


THÀNH SỰ TẠI THIÊN 

Xưa nay khó biết rõ tình đời 
Rối rắm ưu phiền khổ lắm ơi! 
Tiểu tốt thành công vì tới dịp 
Tài danh thất thế bởi xa thời 
Chui lòn giấu xác như đàn chuột 
Xiểm nịnh che mình giống đám dơi 
Dốt nát đè đầu thiên hạ cưỡi 
Than van quyền lực có do trời! 

Lưu Xuân Cảnh – 23.12.2015


QUA THỜI CON GÁI 
(Tung hoành trục khoán) 

ĐÃ mang phận nữ tóc ưa cài 
BIẾT phải làm gì lúc hết mai 
MẶT ủ đeo vàng buồn đọng tái 
MÀY chau gắn ngọc tủi thêm dài 
CẰN khô noãn úa lòng tê dại 
CỖI héo hoa tàn dạ nẫu phai 
THẬT thế sao mà thay đổi lại 
CẦN CHI SON PHẤN ĐIỂM TÔ HOÀI! 

Lưu Xuân Cảnh – 23.12.2015


SẦU ĐÔNG 

Sầu đông trụi lá bởi trời hàn 
Giữa rét trơ cành chẳng oán than 
Gợi nhớ thời xuân niềm bịn rịn 
Khơi thương tuổi ngọc nỗi mơ màng 
Âm thầm ủ lộc chờ mưa dứt 
Lặng lẽ ươm chồi đợi nắng sang 
Hẹn nở xanh đời bao ước vọng 
Hương ngào ngõ cũ đượm hoa xoan. 

Lưu Xuân Cảnh – 13.12.2015


TỰ VẤN 

Thêm ngày hưởng thọ tuổi dài ra 
Sức khỏe mòn dần, có thiết tha? 
Lực kiệt dòng suy còn giục giã 
Hơi tàn nếp nghĩ cứ xông pha 
Chưa tròn nguyện ước đành buông thả 
Vẫn dở thề nguyền phải chịu sa 
Dẫu cố thân tàn, đèo vất vả... 
Làm sao cưỡng lại lúc ta già? 

Lưu Xuân Cảnh – 22.12.2015


THỜI HỌC SINH 
(Thể Lộc Lư) 

1. 
Thuở ấy trong ngần ánh mắt nai 
Bồng bềnh tóc xỏa chấm bờ vai 
Tay ôm cặp sách đôi hài vải 
Đầu đội bài thơ* chiếc áo dài 
Nét đẹp thư sinh còn đọng mãi 
Tươi xinh thiếu nữ vẫn ôm hoài 
Sân trường cảnh cũ giờ nhìn lại 
Ẩn hiện mơ hồ bóng dáng ai. 

2. 
Bây giờ nặng gánh nợ hai vai 
Thuở ấy trong ngần ánh mắt nai 
Sự nghiệp bon chen thân héo rũ 
Gia đình lấn át xác tàn phai 
Hoài mơ cứ ở thời trung học 
Mãi ước quay về tuổi cấp hai 
Chẳng dễ dàng gì vì bận bịu 
Thôi thì cứ đợi đến ngày mai 

3. 
Phải chịu trôi xuôi những dặm dài 
Đôi tình hiếu nghĩa gánh trên vai 
Ngày xưa trinh bạch chùm tơ nõn 
Thuở ấy trong ngần ánh mắt nai 
Chữ dạy tôn sư lòng khắc mãi 
Câu răn trọng đạo dạ ghi hoài 
Làm tròn bổn phận người trò cũ 
Nhớ rõ lời thầy chẳng dám sai 

4. 
Qua thời mái tóc để ngang vai 
Ước muốn thơ ngây được nối dài 
Má lúm đồng tiền luôn nhớ mãi 
Mày cong lá liễu vẫn ghi hoài 
Ngày xưa trinh trắng môi hồng mọng 
Thuở ấy trong ngần ánh mắt nai 
Dĩ vãng chìm tan bao mộng mị 
Dòng đời đưa đẩy chốn trần ai 

5. 
Kỷ niệm xa xưa vẫn nhớ hoài 
Trưa chiều cạnh cổng đợi chờ ai 
Câu thơ viết vội trên bìa sách 
Ký hiệu ghi nhanh dưới góc bài 
Bữa trước xì xe vui dặm bộ 
Ngày sau xẹp lớp thích đường dài 
Qua rồi tuổi trẻ thời con gái 
Thuở ấy trong ngần ánh mắt nai. 

Lưu Xuân Cảnh – 15.12.2015 
------------ 
* Nón Bài thơ


CÁ CHẬU CHIM LỒNG 

Cá chậu chim lồng kiếp vất vơ 
Trời trong nước biếc nỗi mong chờ 
Làm gì thoát được mà bay nhảy 
Biết phải chuồn sao để lượn lờ 
Giỏi chẳng nhìn ra đường sáng tối 
Tài không ngó thấy lối mù mờ 
Mòn hầu khản cổ lời kêu cứu 
Ai rủ lòng thương phận vật vờ? 

Lưu Xuân Cảnh – 13.12.2015


KHOE XE 

Hí hửng khoe nàng có cái xe 
Em vừa ngó thấy đã say mê 
Yên mềm múp míp cô ưa hẩy 
Gọng cứng ngay đơ chị thích đề 
Hậu nghỉnh bô to đôi bánh thích 
Tiền xìa kính bự cặp ngà phê 
Ngồi lên mũ đội chìa tra ổ 
Bả chạy vu vu thổi khói về. 

Lưu Xuân Cảnh – 12.12.2015


QUÁ KHỨ 

Đường về nối bước nét đoan trang 
Dáng vóc ngây thơ vẻ dịu dàng 
Ghẹo, gió bồng bềnh vai thiếu nữ 
Đùa, mây chấp chới tóc cô nàng 
Hình xưa đã lặn trong tê tái 
Bóng cũ đà chìm giữa xốn xang 
Ảo ảnh thời gian vùi quá khứ 
Tâm tư đọng lại những mơ màng. 

Lưu Xuân Cảnh – 12.12.2015

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015



THAM ĂN 

Cần ăn để sống tất nhiên rồi 
Phải chọn trong lành bẩn chớ lôi 
Kẻ háu dù dơ luôn há miệng 
Người càn dẫu nhớp vẫn chìa môi 
Trừ gian kế độc thì dùng bả 
Diệt ác mưu nguy sẽ nhử mồi 
Cứ tưởng thồn nhiều là chắc bụng 
Nào hay yểu tử đã tô bồi. 

Lưu Xuân Cảnh – 10.12.2015


LƯƠN 

Thân hèn chẳng ngại chốn bùn dơ 
Thủ phận an lòng có dám phơi 
Mắt hẹp mà rành đường sáng tối 
Tai xoàng lại rõ tiếng tanh hôi 
Hơn bầy chuột chũi chui hầm rác 
Khác đám giòi sâu rúc cống tồi 
Lúc ngủm bao người còn tọng xác 
Mà đành chịu nhục kiếp lươn thôi. 

Lưu Xuân Cảnh – 09.12.2015


TIỄN BIỆT 

Tiễn biệt đồng môn đến suối vàng 
Anh về cát bụi nỗi mênh mang 
Âm u cách trở sầu lai láng 
Lạnh lẽo chia lìa cảm xốn xang 
Kẻ nẻo trời trong bao chán ngán 
Người nơi đất tối những mơ màng 
Chưa tròn nguyện ước đà vong mạng 
Tạo hóa bày trò lắm trái ngang. 

Lưu Xuân Cảnh – 19g37, 07.12.2015. 
------------ 
Viết về Lê Văn Nhẫn, bạn cùng lớp 8B, 71-72, Trung học Công lập Hoài Ân.


KỆ MÀ 

Nẩu chẳng chia mình thích cứ nga 
Đùa vui sống khỏe dễ chan hòa 
Trai tung có chắc gì còn trẻ 
Gái hứng thì chưa thể đã già 
Ái! tủi làm chi mà nước rớt 
Ôi! sầu chỉ để lại mưa sa 
Trao lời đối đáp cho đằm dạ 
Đông lụi xuân về sẽ thắm hoa. 

Lưu Xuân Cảnh – 07.12.2015


QUYỀN TIỀN LIÊN MIÊN PHIỀN 
(Dĩ đề vi vận) 

Đổi trắng thay đen kẻ có quyền 
Buôn nhân bán nghĩa chỉ vì tiền 
Anh em ghét bỏ không đan nối 
Bạn hữu thù hằn chẳng kết liên 
Bố mẹ, vô ơn xa lánh mãi 
Ông bà, bất hiếu né triền miên 
Luân thường đạo lý còn đâu nữa! 
Bạc bẽo tanh hôi quá não phiền. 

Lưu Xuân Cảnh – 06.12.2015


THUỞ HÀN VI 

Chẳng đủ tiền nhìn táo dạ co 
Nên thôi mũi ngửi chịu quay đò 
Thân phơi túng thiếu nơi miền bự 
Xác trải nghèo hèn chốn xứ to 
Lạc cội hoa thơm đành ngắm nghía 
Xa quê trái ngọt phải tò mò 
Qua rồi cái thuở hàn vi nọ 
Ngẫm lại tình đời thấy tủi xo. 

Lưu Xuân Cảnh - 05.12.2015


THUYỀN TRĂNG 
Bvđâ 

Một bóng thuyền chao giữa đỉnh trời 
Ai đành xẻ nửa để trăng côi? 
Người đi vẫn mộng tình vun xới 
Kẻ ở hoài mơ nghĩa đắp bồi 
Trỗi hiện xao lòng bao bối rối 
Chìm tan não dạ mấy bồi hồi 
Ngàn sao thoi thóp đang chìm nổi 
Ẩn khuất mơ hồ lặng lẽ trôi. 

Lưu Xuân Cảnh - 28.11.2015


CHỚ QUÁ ĐAU LÒNG 

Chớ quá đau lòng Lưu Diệp ơi! 
Người ta sống chết số do trời 
Thương mong luyến nhớ sầu ly biệt 
Quy luật thì ai cũng đến hồi...! 

Lưu Xuân Cảnh - 02.12.2015


ĐÊM LẠNH 

Lạnh lẽo đông về buốt gió đêm 
Khi xa nhớ thuở ấm môi mềm 
Trời mong nước đổ bao nhiêu hạt 
Đất đợi tình ghim mỗi bậc thềm 
Đốt lửa đâu tìm ra ủ dột 
Soi đèn chẳng kiếm thấy buồn thêm 
Thương còn giấu kín chìm trong dạ 
Ước được cùng người phút dịu êm. 

Lưu Xuân Cảnh - 02.12.2015