Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016



SO BÌ

Làm thơ nhà thổ hỏi ai giàu?
Xếp hạng y rằng bút phía sau
Một trận ngàn đô đầy kẻ háu
Nghìn trang nửa chục mấy ai cầu
Mây mưa có ngại đời chê xấu!
Chữ nghĩa luôn ngờ tiếng trách lâu
Sống chết theo nghề đừng đổ quạu
Khi nào đổi phận kiếm tiền mau.

Lưu Xuân Cảnh – 30.9.2016




TỰ KHAI

Sức yếu sao khai với lại trình?
Các bà ngó thấy chắc là kinh!
Trơn đầu dễ quậy vì không tóc (ai nắm được)
Hói trán chui nhanh bởi rỗng mình (không vướng)
Xướng hoạ đôi câu rồi liệng chữ
Giao lưu ít chén lại lia bình
Râu chìa chỉ tổ gây thêm nhột
Quý chị khi cù chẳng lặng thinh.

Lưu Xuân Cảnh – 30.9.2016




CHIÊM BAO 

TỐI lại chiêm bao cứ ngỡ nàng 
NAY đà lỗi hẹn vắng đò sang 
CHẲNG còn nhớ bến khi chiều lặng 
THẤY đã quên ngày lúc nắng chang 
NGƯỜI đến! Tan mơ bao hốt hoảng 
ĐÂU đi? Vỡ mộng mấy bàng hoàng 
CẢ trời rạng nứt đêm mê sảng 
LÒNG CỨ CHỜ HOÀI DẠ XỐN XANG. 

Lưu Xuân Cảnh – 28.9.2016 




ĐỢI 
(Lưỡng đầu xà, Triệt hạ, Bvđâ. Bị bệnh TV) 

Khi đợi chưa về cố đợi khi...
Vì đâu trễ hẹn biết đâu vì...
Chỉ e vội vã đau e chỉ...
Thì ngại xa xôi khổ ngại thì...
Bí ẩn tình yêu luôn ẩn bí...
Li kì hạnh phúc vẫn kì li... 
Nghĩ suy chín chắn đừng suy nghĩ...
Trì chí chờ mong vững chí trì... 

Lưu Xuân Cảnh – 27.9.2016


Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016



VÔ DỤNG LOÀI VÔNG

Lớn lẹ cao to khỏi phải trồng
Nơi nào cũng bạ sống như vông
Đâu màng tựa nghỉ e chìm bộng
Chẳng dám leo trèo ngại nổi chông
Tạo hóa trêu ngươi bày ruột rỗng
Thiên nhiên cắc cớ tạo xơ lòng
Không đem lợi ích mà lồng lộng
Tột đỉnh vươn trời cứ trổ bông.

Lưu Xuân Cảnh – 25.9.2016




CUỘC SỐNG CÓ THƠ

Viết mãi cho nhiều chẳng kẻ rinh
Đôi khi tự thấy tội cho mình
Hồi xưa xuất bản mua là chính
Hiện tại chào mời bán lặng thinh
Ước được vài đồng kêu rủng rỉnh
Mơ còn ít chục ngắm lung linh
Làm thơ đói khổ nhưng danh thịnh
Sống chết người đời hổng nỡ khinh.

Lưu Xuân Cảnh – 25.9.2016




TÂM TRẠNG THEO MÙA 
(Lk, Nv, Tvn) 

Người thương kẻ nhớ lúc mùa về 
Rạo rực trong lòng nỗi đắm mê 
Ước giữ màu xuân xanh núi bể 
Mơ gìn sắc hạ thắm làng quê 
Thu sang lá úa sầu đơn lẻ 
Đông lại mưa dầm tủi tái tê 
Cảm tạ thời gian không sớm trễ 
Ra đi trở lại vẫn không hề... 
_()_ 

Ra đi trở lại vẫn không hề... 
Nắng hạ mưa đông với bộn bề... 
Lũ bão khô cằn luôn đúng lệ 
Tố giông ẩm ướt cứ y lề 
Hoa phô lá diễn vui đâu kể 
Gió thổi mây dồn thích chẳng chê 
Gặp phải dở hay đành chịu thế 
Người thương kẻ nhớ lúc mùa về. 

Lưu Xuân Cảnh – 25.9.2016 




HIỂU CHO

Mong ai thấu hiểu chuyện hai người
Vẫn giữ tràn đầy chẳng cạn vơi
Bởi gánh đèo thêm nhiều mối sợi
Vì mang vác tiếp lắm trang đời
Dù đây chậm viết lâu chưa gởi
Dẫu đấy không hòa cũ cứ chơi 
Được rảnh vào ngay đâu phải đợi 
Nhờ thơ nói hộ hãy vui cười.

Lưu Xuân Cảnh – 24.9.2016




CHƠI THƠ ĐƯỜNG 

Bởi thích cho nên mới vẽ hoành
Đường thi giống hổ chẳng như oanh
Làm hay bạn hữu xem đâu tránh
Viết dở người ta ngó muốn đoành
Xướng họa tìm vui nào đọ sánh
Giao hòa kiếm thú có so khoanh 
Chơi thơ ắt sẽ không cô quạnh
Đất Bắc trời Nam đảo lại quành.

Lưu Xuân Cảnh – 23.9.2016




NHẦM KHÔN

Nhầm khôn bạc tỷ thế ông bà...!?
Bởi được chia phần mới vẽ ra
Kiếm chuyện lừa dân mà dối trá
Tìm đường cướp của mới điêu ngoa
Banh moi xác chết loài diều quạ
Rúc rỉa cô hồn loại quỷ ma
Đục khoét giang sơn đà rệu rã
Âm thầm nối giáo hại tàn gia. 

Lưu Xuân Cảnh – 23.9.2016




Tung hoành trục khoán 
"Nỗi đời cơ cực đang giơ vuốt 
Cơm áo không đùa với khách thơ". 
Cố thi sĩ Xuân Diệu. 
KIẾP THI NHÂN 

NỖI nhọc nhằn mà có trọn mơ? 
ĐỜI bao hiểm hóc chớ ơ hờ 
CƠ trời chửa tụ đành than thở 
CỰC đất chưa tan phải ráng chờ 
ĐANG buổi tài năng cần tháo gỡ 
GIƠ bài trí tuệ sợ dìm ngơ 
VUỐT nanh khốn nạn đừng xem bở 
CƠM ÁO KHÔNG ĐÙA VỚI KHÁCH THƠ. 

Lưu Xuân Cảnh – 23.9.2016 


Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016



TRẢ LẠI EM 

Trả lại câu thề thuở nhớ mong
Lời xưa hẹn ước thắm duyên hồng
Tình yêu dang dở thương mưa Hạ
Kỉ niệm xa vời tiếc nắng Đông
Bởi tại vì sao người bỏ bến?
Do đâu đến nỗi kẻ quên dòng?
Thôi còn gì nữa tan tành mộng
Tất cả quay về mốc số không.

Lưu Xuân Cảnh – 21.9.2016




VỊNH CON BÒ

Dù đi vẫn cứ gọi là bò
Cũng mọc sừng đầu ít rống to
Thiên hạ thì bêu tên mắng mỏ
Người đời lại lấy thịt đem kho
Ăn rơm tặng sữa no bao họ
Ngốn rạ cho phân lợi lắm trò 
Hữu ích nhưng thường xơi chỉ cỏ 
Hơn phường đục khoét hại thêm lo.
 
Lưu Xuân Cảnh – 21.9.2016




EM CÒN NHỚ

Em ở nơi nào có nhớ không?
Hoài mơ mãi đợi nỗi nao lòng
Từ lâu mắt mỏi nhiều lần ngóng
Rồi nữa đau hồn lắm lúc mong
Vẫn tưởng hôm qua vừa thoáng bóng...
Còn vương bữa trước mới bên dòng...
Trông chờ khắc khoải trong vô vọng
Ước ngược thời gian thắm nụ hồng.

Lưu Xuân Cảnh – 19.9.2016




THƯƠNG CẢM

Hỏi cảnh đau lòng bởi tại đâu!?
Vì sao nên nỗi quá u sầu!
Văn minh gói chiếu lòi chân bậu
Hiện đại thồ xe ló xác đầu
Đi giữa thị thành còn rõ dấu
Về nơi rừng núi ắt phai màu
Buồn cho số phận ai người thấu!
Hỏi cảnh đau lòng bởi tại đâu!?

Lưu Xuân Cảnh – 19.9.2016




BÓNG HÃO 

Mơ màng thấy bóng nó phình to 
Thỏa dạ ưng lòng chẳng đắn đo! 
Cố rướn lên trên nhằm múa mỏ 
Ham trèo tới đỉnh để tranh bô 
Thay hình cũng chỉ là loài chó 
Đổi dạng còn y rõ lũ bò 
Ảo vọng trêu ngươi lừa đúng chỗ 
Buồn thay số phận bọn hàm hồ. 

Lưu Xuân Cảnh – 19.9.2016 



Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016



NGHĨA THI NHÂN 
(Thtk - Bvđâ) 
Xướng họa Trương huynh luôn giữ ý 
Làm thơ Đức Hạnh mãi gìn lời. 
XƯỚNG lên câu chữ chẳng lo hời 
HỌA lại vui vầy đẹp thú chơi 
TRƯƠNG chuộng tâm giao nên vẫn đợi 
HUYNH mong tri kỷ mới hay mời 
LUÔN tròn tín nghĩa lòng phơi phới 
GIỮ trọn trí nhân dạ rạng ngời 
Ý tỏ tâm thành không phách lối 
LÀM THƠ ĐỨC HẠNH MÃI GÌN LỜI. 

Lưu Xuân Cảnh – 16.9.2016





KHA HẢO HÁN

Văn tài đã ngấm tận vào xương
Bác Tiệm Ly từng đúc vạn chương
Phú viết nao lòng người tán thưởng
Thơ làm xót dạ kẻ noi gương
Âm thầm nối chữ không bành trướng
Khiêm tốn đan từ chẳng khuếch trương
Đất Đứng Tây Ninh càng thịnh vượng 
Nhờ Kha hảo hán góc thi Đường.

Lưu Xuân Cảnh – 15.9.2016





LỠ HỘI TRĂNG RẰM

Văng vẳng xa xa tiếng trống dồn
Nao nao trong dạ nỗi bồn chồn
Rập rình tối lại phô nhiều món
Toan tính đêm về diễn lắm môn
Ủ rũ mây mù trăng lẩn trốn
Im re đất lặng trẻ lo buồn
Trớ trêu con tạo gây đình đốn
Lỡ hội trăng rằm ruột héo hon.

Lưu Xuân Cảnh – 15.9.2016



Ảnh thực, của Thầy Nhượng


VAY 

Đời người nặng nợ lãi đà vay
Sống cõi trần gian chốn bị đày
Địa ngục chưa qua sao sợ quýnh,
Thiên đàn chửa tới lại mê say?
Lòng tham bất tận trời không đủ
Dạ muốn vô biên đất chẳng đầy
Chết rục vùi thây còn tiếng xấu
Bao giờ mới thoát khỏi chua cay?

Lưu Xuân Cảnh – 14.9.2016





LÁNH DỮ TÌM LÀNH
(Lhnt-Tvn-Bvđâ)

Súng lắm bom nhiều chẳng ích chi
Hạt nhân hủy diệt có hay gì
Nêu cao đạo đức đem hoàn mỹ
Phô diễn ân tình tránh thảm bi
Cứ phải khom lưng mà đố kỵ
Sao đành bóp bụng để ra uy
Mau mau tỉnh ngộ thay suy nghĩ
Tính mạng con người quý chớ khi.
<>
Tính mạng con người quý chớ khi
Đừng hòng sức mạnh dễ ra uy
Lòng đâu có phục dù trời bí
Dạ vẫn không sùng dẫu đất bi
Một kiếp phù du ghen tắc tị
Trăm năm bèo bọt ghét làm gì
Cùng nhau hướng thiện chung hòa khí
Súng lắm bom nhiều chẳng ích chi.

Lưu Xuân Cảnh – 13.9.2016



Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016



GỬI TÌNH VÀO THƠ 

Tâm trạng vui buồn cậy đến thơ
Nhờ câu chuyển ý để thay lời
Tìm người tri kỷ bao lần đợi 
Kiếm kẻ tâm giao mấy lượt mời
Thỏa dạ cùng ai theo đúng lối
Ưng lòng với bạn thích chung nơi
Quên sầu bớt tủi không danh lợi
Xướng họa tâm tình đẹp thú chơi.

Lưu Xuân Cảnh – 12.9.2016





MỘT BẾN ĐÔI DÒNG 

Bát ngát trời mây một cánh diều
Lào xào lá rụng gió hiu hiu
Viền quanh núi thẳm nghiêng nghiêng nắng
Chạy dọc sông sâu ngả ngả chiều
Rặng liễu ru tình khơi lắm chuyện
Hàng dương tấu nhạc gợi bao điều
Đò trôi lỡ chuyến người xa mãi
Một bến đôi dòng chốn tịch liêu.

Lưu Xuân Cảnh – 10.9.2016





GIẤU VÀ KHOE

Moi tìm cái tốt để đem khoe
Hỏng hóc ôi thiu lại phủ đè
Chán ngán ung đầu còn trét vẽ
Lo buồn thối ruột cứ bao che
Chừng nào sự thật chưa rành rẽ
Lúc ấy nhân gian vẫn não nề
Mục ruỗng làm sao mà tái chế!
Nhìn lên ngó xuống rối ê chề.

Lưu Xuân Cảnh – 08.9.2016





DÁNG XƯA
(Nđt-nv)

Ẩn hiện khuôn hình ngỡ bóng mây
Giờ sao đổi khác đã hao gầy
Năm dài khổ sướng thân dường sậy
Tuổi lớn vui buồn mã tựa cây
Mãi đợi ngày xưa người nẻo ấy
Hoài mong thuở nọ mỗ nơi nầy
Ông trời nghiệt ngã từng đưa đẩy
Nỡ để tan tành mộng ngất ngây.

Lưu Xuân Cảnh – 07.9.2016





TRẦN TÌNH

Năm mươi vẫn trẻ có chi mà
Lội suối trèo đèo chẳng ngại xa
Thưởng nguyệt làm thơ ưa trái quả
Chơi trăng ngâm vịnh thích chung trà
Trong miền trần tục chưa sa ngã
Giữa nẻo thi Đường chửa bỏ qua
Tránh cõi phù vân xa dối trá
Mong sao nước thịnh được yên nhà.

Lưu Xuân Cảnh – 06.9.2016



Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016



MẬP MỜ 

Thi nhân rảnh rỗi lại bày trò 
Khích bác chê cười cũng rõ to 
Giạng háng ra khoe tìm kẻ đọ 
Giơ buồi thách thức kiếm người so 
Câu từ biển núi rành vài giỏ 
Chữ nghĩa đất trời biết mấy mo! 
Tưởng gặp kim cương hay đá đỏ 
Soi nhìn thật kỹ chỉ toàn tro. 

Lưu Xuân Cảnh – 05.9.2016 





KÍNH KHINH

Trời cho sáng suốt để soi mình
Cái trí phân rành chuyện trọng khinh
Nhắm tít khi nghe người xiểm nịnh 
Gật gù lúc thấy kẻ đồng minh
Tương lai xám ngắt thời vô định
Hiện tại đen thui chuyện bất bình
Cao cả nào đâu còn đáng kính?
Chui lòn đục khoét ngẫm mà kinh!

Lưu Xuân Cảnh – 04.9.2016








EM VÀ THƠ

Thơ và bậu sức hút luôn chung
Bút viết, em ôm sớm tối cùng
Mắm muối dưa cà no chướng bụng
Câu vần niêm luật mượt toàn nhung
Công to mụ nó thì mài đũng
Việc lớn ông này chỉ mở dung*
Xướng họa rồi quên... gây lủng củng
Vang danh lão đại khắp ba vùng.

Lưu Xuân Cảnh – 02.9.2016
------------
* dung tiếng địa phương gọi cái vung (nắp nồi).





HOA QUỲNH 

Tinh khôi sắc trắng đóa hoa quỳnh 
Cậy ánh trăng khuya rọi dáng hình 
Cánh nở khi đêm bao kẻ biết, 
Bung đài lúc tối mấy người minh? 
Thân khoe chốc lát rồi tàn phận 
Xác lộ đôi canh lại rã mình 
Thắm vội phai nhanh đời khép nép 
Dầm sương dãi gió đượm ân tình. 

Lưu Xuân Cảnh – 01.9.2016