Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017



DẶN MÌNH

Dõi bóng rồi luôn nhủ dặn mình
Trên đời có nỗi nhục điều vinh
Tàn thân bởi dũng nên sùng kính
Mất mạng do hèn phải giũ khinh
Dẫu biến rèn tâm hồn ổn định
Dù nguy giữ thể diện chung tình
Xa phường máu lửa phân tà chính
Bỏ lũ ngu đần học thánh minh.

Lưu Xuân Cảnh – 28.02.2017






MƯA XUÂN

Như rây bụi phủ bốn phương mờ
Tưới mát tình yêu rạo rực chờ
Bãi rộng xanh um mưa đọng cỏ
Rừng già rậm rạp nước giăng tơ
Du xuân thoả nguyện hoa lèn giỏ
Dạo cảnh đan xen sóng vỗ bờ 
Nhộn nhịp gái trai đều hớn hở
Cầm tay ghé bến mộng đồi mơ.

Lưu Xuân Cảnh – 26.02.2017






CÕI TẠM TRẦN ĐỜI

Thân ta hiện diện cõi trần đời
Cũng sớm tan tành dạt bể khơi 
Đã gặp chông chênh rời nghĩa dối
Từng dồn hiểm độc rã tình thôi
Hồn này chỉ sánh cùng tro bổi
Xác nọ sao bì với thịt xôi
Chốn tạm phù du nhiều biến đổi
Thân ta hiện diện cõi trần đời.

Lưu Xuân Cảnh – 25.02.2017






VẮNG BÓNG CÁ MÒI

Vắng bóng từ lâu món cá mòi
Ngày xưa mẹ nướng cứ theo đòi
Gần trưa nhóm lửa bay mùi, đói
Sắp xế nhen lò dõi mắt, coi
Chảy mỡ thơm lừng theo hướng khói
Ra dầu ngát lịm cuốn chiều hơi
Khi nào có gió mùa nam nổi 
Dưới biển lên nguồn gánh thúng đôi.

Lưu Xuân Cảnh – 24.02.2017



Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017



SƯƠNG LUYẾN MAI

Sương dồn đọng giọt luyến nhành mai
Bởi tiếc đời hoa chẳng mấy dài
Để giữ vàng tươi không tím tái
Mong gìn sắc đậm khỏi mờ phai
Dù cho ẩm ướt nhanh dừng lại
Chỉ đỡ hanh khô vội níu cài
Biết đến xuân sau còn hợp ngãi?
Tìm vui vẫn cứ đợi trông hoài.

Lưu Xuân Cảnh – 23.02.2017





ĐÊM RƠI

Bóng tối lan dần chiếm khoảng không
Chim bay phía núi giá hơi đồng
Lòng đêm cứ lấn càng thêm rộng
Tiếng dế luôn rền mỗi lúc đông
Bước vội đường về thân lạnh cóng
Đi nhanh đích tới tấm lưng còng
Đèn lên xóm nhỏ chuông chùa động
Mấy khúc ru trầm gợi nhớ mong.

Lưu Xuân Cảnh – 21.02.2017





PHAI TÀN

Nát cánh tan đài rữa nhuỵ hoa
Xong đời mạt phận kiếp tài ba
Nâng niu bởi nụ còn mơn mởn
Ấp ủ vì chồi vẫn thiết tha
Hết sáng mang đi ngàn sắc đậm
Qua chiều để lụn vạn màu pha
Nghe cay khoé mắt hờn lan toả
Bất lực phai tàn giọt lệ sa.

Lưu Xuân Cảnh – 20.02.2017





NHẬP CUỘC

Người khua kẻ động tránh đâu ồn
Né chỗ đô thành hỏi dại khôn?
Phải chịu chung đường khi giữa chốn...
Đành đi một ngõ lúc trong hồn...
Hoàng thiên tạo tác phe đần độn
Thổ địa trưng bày lũ ác ôn
Sĩ lặn còn ai trừ bất ổn?
Đừng chen lối hẹp khổ sinh tồn.

Lưu Xuân Cảnh – 19.02.2017





ĐỌNG LẠI TÌNH THƠ

Lời hay gửi đến đọc rưng sầu
Giã biệt dương trần hỏi luyến ngâu?
Dạo biển ngày nao gìn mãi dấu
Qua đồng buổi nọ nhớ ngàn dâu
Nghìn năm vẫn đó tình vương bậu
Vạn thế còn kia nghĩa đượm mầu
Chữ hoạ từng quen lòng hiểu thấu
Hoà thơ đã biết phải đâu đầu!?

Lưu Xuân Cảnh – 19.02.2017





VÀNG SON 
(Nđt-Bvđâ)

Giữ trọn vàng son để nhớ đời
Vai gầy nhỏ nhắn mộng tình khơi
Trăng ngà cũng thẹn không thèm hỏi
Bãi bạc còn e chẳng thích mời
Nở đượm tơ hồng duyên dẫn tới
Nồng say nguyệt lão ái vun bồi
Đôi mình vẹn chữ đồng, chung lối
Ruộng trũng đèo cao gối mỏi rồi.

Lưu Xuân Cảnh – 18.02.2017





CÚNG CHO AI

Tro tiền khói bạc cúng cho ai
Dưới chốn âm ty hỏi có xài?
Đốt nghĩa vô tri vào chỗ dại
Thiêu ơn bất trí xuống tuyền đài
Dương trần hắt hủi quên nhân ái
Địa ngục nâng niu hiến tế nài
Chữ hiếu gì bằng lo đáp ngãi
Khi còn tại thế tránh chê bai.

Lưu Xuân Cảnh – 16.02.2017





LŨ ÁC NHÂN

Kẻ ác thời này có khắp nơi
Ta nên cảnh giác cả bầu trời
Trong nhà trước ngõ luôn dòm tới
Đuổi cổ gian manh, bọn chẳng mời.

Lưu Xuân Cảnh – 16.02.2017





CỎ NON

Nghé ọ! Trong veo cảnh ngã chiều
Trên trời vạn cánh nhẹ phiêu diêu
Xa kia mướt biếc màu xanh ngọc
Tít nọ mênh mang sắc ráng điều
Lả lướt mây bay chìm dưới lũng
Bao la nắng rọi chiếu lưng đèo
Non tơ óng ả như tiên giới
Chẳng đẹp đâu bằng ở xứ yêu.

Lưu Xuân Cảnh – 15.02.2017




Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017



ƠN NÀNG

Gắn bó cùng nhau mấy chục mùa
Âm thầm chịu đựng những cay chua
Nhà nghèo vất vả mau tàn úa
Cửa khó truân chuyên lẹ hết đùa
Đám ruộng quanh năm mình bậu múa
Vuông vườn suốt tháng mỗi nàng khua 
Vì ta đã lỡ ăn cơm chúa 
Ráng phải làm xong việc ở chùa.

Lưu Xuân Cảnh – 14.02.2017





NHỚ XƯA
(Nđt-Bvđâ)

Em còn nhớ rõ cực ngày xưa?
Gạo hẩm cơm mì tối lẫn trưa
Vách dựng bên giường con ẵm ngửa
Phên cài cạnh võng gió lùa đưa
Đêm dài mất ngủ lo buồn nữa
Tối lạnh nào yên nghĩ tủi thừa
Khát vọng nhờ rau màu đổi bữa
Hoài trông lúa củ hụt đâu vừa!

Lưu Xuân Cảnh – 12.02.2017





SÁNG XUÂN

Tinh mơ đã dậy tiếng trên cành
Trỗi giọng muôn loài rộn yến anh
Thức tỉnh ban mai ngàn điệu nhạc
Khơi nguồn buổi sáng vạn âm thanh
Non cao lãng đãng mây phiêu dạt
Lũng thấp bồng bềnh khói lượn quanh
Những luỹ tre xanh dần ló dạng
Làn sương mỏng quyện lá xây thành.

Lưu Xuân Cảnh – 10.02.2017






KHOE CHI 

Họ cố khoe lồi chỗ lõm sâu!
Ông thì chỉ có mỗi chòm râu
Không che cứ để người nhìn thấu
Chẳng chắn làm gì kẻ ngó lâu
Hở áo chưng hàng ruồi bám đậu 
Banh quần diễn xác kiến nhào bâu
Rồi khi lũ muỗi thèm xơi ẩu 
Khổ tấm thân ai nổi nốt rầu.

Lưu Xuân Cảnh – 08.02.2017





MÂY

Gió thổi mây bay chẳng bến bờ
Chia rồi lại tụ cứ bâng quơ 
Thương thay phận bọt đành dang dở 
Tiếc thật thân bèo phải vất vơ 
Tạo tác từ nơi không kẻ ngỡ
Sinh ra ở chốn có ai ngờ
Mong lành khó được luôn tan vỡ
Ước lặng đâu yên mãi thẫn thờ.

Lưu Xuân Cảnh – 06.02.2017





CẢM XUÂN
(Nđt)

Trỗi nụ phơi bày phủ khắp nơi
Người vui có kẻ dạ tơi bời
Chiều qua tiễn cuối không cờ lọng
Tối lại nghinh đầu chẳng mỡ hơi
Một miếng hồng đơn làm đủ lễ
Vài vuông giấy đỏ tạo nên đời
Chùng tâm thắt ruột nhìn con trẻ
Miệng ngáp mơ thèm những cảnh chơi.

Lưu Xuân Cảnh – 04.02.2017





MÔN LÒI TỪ ĐÁ

Tạo hoá trưng bày đá nứt khe
Môn lòi lá biếc có gì e !
Bên trên mốc bạc phơi mương hé
Phía dưới đen ngòm ẩn lạch che 
Củ cái nằm sâu vì khuất kẻ
Tàu con nổi cạn bởi bung kè
Hơi sương ẩm ướt nên lên khoẻ 
Có ngứa không nào thấy muốn be!

Lưu Xuân Cảnh – 03.02.2017





ÂM VANG

Âm vang tiếng pháo đón giao thừa
Ấm áp thanh bình tết thuở xưa
Mái rạ phên tre tình chất chứa
Trầu xanh rượu đế nghĩa dư thừa
Trẻ già chân thật gìn điều hứa
Lớn nhỏ hiền lành giữ nết thưa
Hợp sức chung lòng tin tưởng dựa
Câu chào tiếng chúc mãi say sưa.

Lưu Xuân Cảnh – 02.02.2017