Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020

TRẮC TRỞ

Một mảnh tình côi 
Thao thức bao hồi 
Trăng non gợi cảnh thuyền trôi 
“Trăm năm vẫn đợi...” Để rồi mãi xa! 
Sương gió ra già 
Chia cách hai ta 
Kẻ lầm lũi, người bôn ba 
Thấy nhau thật - ảo chỉ là ước thôi! 
Cuối đất cùng trời 
Xô dạt muôn nơi 
Còn nguyên ký ức một thời: 
Đèn khuya, sáp lụn khó rời, trắng đêm! 
Hạnh phúc về em 
No ấm êm đềm 
Còn thương chẳng thể nào quên! 
Phải đành giấu kín niềm riêng, nhói lòng 
Nước cứ xuôi dòng 
Phận bạc long đong 
Mười năm cách biệt, chờ mong 
Một chiều trên phố... nghẹn lòng... gặp nhau 
Trỗi dậy niềm đau 
Nắng ngỡ phai màu 
Gió rung, lá rụng trước sau 
Như tung, như gợi, như đào xới sâu 
Lặng lẽ hồi lâu 
Chẳng nói thành câu 
Chao ôi! Giọt lệ lăn sầu 
Lời than, tiếng trách... còn đâu nữa mà…! 
Chấp nhận rời xa 
Cất giữ ngày qua 
Không mong chắp nối chi mà, 
Chỉ thương phận lỡ duyên đà đứt đôi./. 

Lưu Xuân Cảnh – 11.9.2020



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét