Thứ Hai, 30 tháng 11, 2020

@ CHỜ

Bóng đổ đường ray “nẫu” chạnh lòng 
Thương người gái nhỏ hẹn rồi mong 
Tàu đi khuất nẻo còn nghe giọng 
Lệ đổ tràn mi mãi nhớ chồng 
Để lại trong hồn bao chỗ trống 
Đem vào bậu cửa những phòng không 
Chờ nhau với nỗi niềm hy vọng 
Rã rượi đêm dài chỉ sáp chong. 

Lưu Xuân Cảnh – 22.11.2020




@ KHỔ VÌ YÊU


Dẫu biết rằng yêu chịu khổ sầu 
Ai nào khỏi chuyện khắc hằn sâu 
Thầm thương chẳng được người lưu dấu 
Trộm nhớ luôn màng chữ trả câu 
Trái cảnh nên đành ôm hận nẫu 
Gay tình mới phải chịu vùi sâu 
Còn mơ... mãi nặng lòng nung nấu 
Bỏ mặc... tơ đồng phím nhã đâu!? 

Lưu Xuân Cảnh – 15.11.2020




@ ĐỨT NEO

Bão giật mưa vùi đứt mỏ neo 
Làm sao để giữ được tay chèo!? 
Dầm buông lái thả thuyền đi quẹo 
Óc nghĩ lòng lo cổ lộn phèo 
Rộng biển xa bờ thân rã héo 
To trời dạt đảo xác tàn queo 
Không còn vệt sáng tìm đâu nẻo? 
Mảng tối bao trùm ngã quỵ theo./.

Lưu Xuân Cảnh – 10.11.2020





SƯƠNG KHÓI

Về đâu sương khói mỏng manh giờ !? 
Bảng lảng trong chiều cảnh xác xơ 
Sẽ tối từ từ màu xám xịt 
Và tàn chậm chậm mảng xanh lơ 
Nhìn xa diệu vợi lòng tan nát 
Thấy cạnh bâng khuâng dạ thẫn thờ 
Có để gì đâu khi biến dạng 
Lạc trôi ảo ảnh bị hoen mờ./. 

Lưu Xuân Cảnh – 05.11.2020