Dẫu biết rằng yêu chịu khổ sầu
Ai nào khỏi chuyện khắc hằn sâu
Thầm thương chẳng được người lưu dấu
Trộm nhớ luôn màng chữ trả câu
Trái cảnh nên đành ôm hận nẫu
Gay tình mới phải chịu vùi sâu
Còn mơ... mãi nặng lòng nung nấu
Bỏ mặc... tơ đồng phím nhã đâu!?
Lưu Xuân Cảnh – 15.11.2020

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét