Một chiếc cần câu
Thêm cái vịt bầu
Men theo ruộng trũng, mương sâu
Ta đi đến chốn mong... cầu... ước mơ
Bát ngát xanh lơ
Rộng lớn ngây thơ
Móc, sim, lau, sậy ven bờ
Như là đã hẹn như mời gọi ta
Dõi mắt tầm xa
Mây gió bôn ba
Bay đâu vội vã sa đà!?
Mà che ánh nắng cỏ hoa tối màu
Í ới gọi nhau
Giúp để trèo cao
Vượt đồi leo dốc cho mau
Tranh dành đổ cộ* của tao của mày
Rúc bụi hăng say
Gai nhọn đâm tay
Dù đau cứ mãi loay hoay
Hái cho được quả chùm chày mới thôi
Nắng rọi lưng đồi
Khát cổ khô môi
Trên người lấm tấm mồ hôi
Chui lùm hái trái mâm xôi đỡ lòng
Nước suối chảy trong
Vốc ngụm mấy vòng
Tàn cây tảng đá rêu phong
Nghỉ chân cả lũ mơ mòng... giấc trưa
Nhớ chuyện ngày xưa
Khóe mắt nhòe mưa
Âm vang... ẩn hiện... lưa thưa
Sáu mươi năm cũ vẫn chưa phai mờ.
Lưu Xuân Cảnh – 06.12.2020
---
(*) Đỗ cộ (không rõ tên) có màu nâu đen, rất cứng to bằng hạt mít. Mài trên vật cứng sẽ tạo nhiệt, áp vào da để nghịch bạn.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét