THU TỚI
Hạ tàn thu đến lá vàng rơi
Rụng mến lìa thương xám khoảng trời
Nắng nhạt in nghiêng hình lẻ chiếc
Mưa nhòa soi lệch bóng chung đôi
Dòng sông sóng gợn khua thầm tiếng
Khe núi sương mù đọng loãng hơi
Thắm lắm nhanh phai ai đó hỡi!
Thì xin đừng trách chuyện bao đời.
Lưu Xuân Cảnh - 09/6/15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét