Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016



BỨT RỨT 

Dẫu phải xa rồi vẫn tới đây 
Cho dù lạnh nhạt với chua cay 
Chưa quên hết được thời chăn gối 
Vẫn nhớ như in thuở lửa vầy 
Chẳng giữ vòng tay từng ấm áp 
Còn đâu hạnh phúc đã vơi đầy! 
Thôi! Giờ có tiết không lành lại 
Giấu vết thương lòng, nỗi tỉnh say. 

Lưu Xuân Cảnh – 21.4.2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét