TIẾNG VE
Chiều sắp hết, ve ngân đầy xao xuyến
Nắng dỗi hờn nên trốn chạy vào đêm
Nỗi nhớ mong đã thắp lửa trong hồn
Cánh hoa phượng còn nguyên màu dẫu cũ.
Giở nhật ký soi bao dòng ấp ủ
Bóng hình ai khó mờ nhạt trong tâm
Lặng lẽ xem rồi mường tượng âm thầm
Màu áo trắng của ngày xưa thương nhớ.
Từ tiễn biệt, chia xa rồi cách trở...
Chưa một lần gặp lại bóng hình xưa
Mỗi lần nghe ve tấu nhạc nhặt thưa
Bao ký ức ùa về, thương kỷ niệm
Tìm đâu hỡi! Bờ vai thon, tóc mượt...
Trong buổi sau cùng, trước lúc chia phôi
Dòng thời gian cứ mịt mùng trôi
Phượng thắm nở khi hè đà quay lại
Mà người xưa vẫn nơi nào xa ngái!
Lưu Xuân Cảnh – 21.4.2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét