Chẳng còn níu giữ chịu thòng rơi
Để mặc người đau đến rã rời
Khớp trật chân què sao thở hỡi
Gối bầm cẳng trẹo dễ nằm ơi
Đã đành, phải nhận điều xui tới
Lại rủi, ôm vào nỗi rối khơi
Cũng lạ, chi mà rên thế, bởi:
Cõi trần cẩn thận rớt nhiều nơi!
Lưu Xuân Cảnh - 04.8.2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét