Mong ngóng rồi nay biết không còn!
Cuối thu hai bốn não nề hơn
Trời không có nắng, mây vần vũ
Vạn mớ sầu ly chiếm tâm hồn
Bởi trái ngang mà phải chia xa
Nên đành câm nín những ngày qua
Năm mươi năm gần mà lại cách
Vì giữ cho nhau được ấm nhà
Chôn chặt tình ai ở trong lòng
Làm ngơ, lánh mặt, giấu chờ mong
Cầu cho người cũ nhiều hạnh phúc
Mặc nỗi riêng mình có long đong
Muốn biết người xưa sống thế nào ?
Có còn chung bước níu tay nhau
Có vui những lúc chiều dạo biển
Ngắm núi xa mờ, sóng lao xao
Có cùng trò chuyện những đêm trăng
Có mơ cung quãng với chị Hằng
Hay giờ vất vả vì cơm áo
Nhạt ánh mắt tình lạnh chiếu chăn
Mãi lo nhiều nỗi… với băn khoăn…
Bên em người ấy có quan tâm
Có nồng say hay từng hờ hững
Cứ chạnh lòng vì sợ … đắng cay
Quá ngỡ ngàng, chết lặng chiều nay !
Bốn tháng hơn rồi em buông tay
Chiều mưa ấy, tim em ngừng đập
Không kịp lời nào xót xa thay !
Cuộc sống riêng em đã đủ đầy
Nhưng đèo nỗi khổ có ai hay
Muốn thêm giàu, gặp người gạt gẫm
Của tiền bỗng chốc hóa trắng tay
Vướng nạn từ đây đã nhiều ngày
Vô tư chấm hết, khổ sầu thay
Và rồi bệnh đến do phiền não
Sắc vóc, dung nhan cũng úa nhàu.
Kết thúc cuộc đời tiếc lắm thay !
Vui chưa trọn vẹn trái ngang bày
Phải chăng từ dạo ta xa cách
Âm thầm chịu đựng, em đớn đau?
Đã hết rồi thôi, một mối tình!
Dương trần ân hưởng bảy mươi xuân
Em đi chiều thu phai nhạt nắng
Phủ kín cả trời mây tím giăng.
Lưu Xuân Cảnh _ 16.10.24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét