Tuổi già tựa bóng hoàng hôn,
Pha sương mái tóc, chẳng còn thanh xuân.
Ngày trai trẻ đã xa dần,
Lưng còng, mờ mắt, chân chùn khó đi.
Năm xưa có ngại điều chi,
Giờ đây bỏ lại, xuân thì đã qua.
Gian nan, vất vả cũng xa,
Chỉ còn sớm tối vào ra quanh thềm.
Đời người như chuyến tàu đêm,
Cuối ga chầm chậm chờ thêm từng ngày.
Còn chăng chút gió heo may,
Lòng ta thanh thản, vẫy tay chào đời.
LXC_27.11.24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét