Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016



KẾT NỐI

Xa vời kết nối thế là thân
Giỏi dở hèn sang cũng chẳng cần 
Cứ biết làm thơ thì đón nhận
Và rành xướng họa chẳng chia phân
Ưng lòng tính nết đà chung phận
Thỏa dạ tình đời đã thắm nhân
Dõi kẻ đưa đường đầy phấn chấn
Theo người dẫn lối tiếp điều chân.

Lưu Xuân Cảnh – 28.8.2016





NHƯỜNG CƠM SẺ ÁO

Nao lòng thảm họa sánh tày non
Mạng mất nhà tan lệ chẳng còn
Phủ lấp gia đình người khóc mẹ 
Chôn vùi phố thị kẻ gào con
Trời làm phải chịu mang đắng ngắt
Đất tạo cam đành gánh héo hon
Cảm nỗi giày vò đau cảnh địa
Cơm nhường áo sẻ chút tình ngon.

Lưu Xuân Cảnh – 26.8.2016


RUỘT HIỆN ĐẠI

Cái ruột thời này đã khác xưa
Dù no đến mấy cũng chưa vừa
Đồ rừng nuốt chửng không thèm lựa
Xái biển xơi ngay chẳng lọc lừa
Bệnh viện đâu tha thồn thối rữa
Nhà thương có bỏ ngốn dư thừa
Xơ gan cổ trướng vì ăn bựa
Béo bụng teo đầu thấy dễ ưa!

Lưu Xuân Cảnh – 26.8.2016





THA HƯƠNG

Biệt xứ nay đà tuổi sáu lăm 
Tóp teo xác rệp rối lòng tằm
Bao lần muốn lại xin nhìn ngắm
Mấy lượt mong về để hỏi thăm
Đợi mãi khi già nhờ gậy nắm
Chờ lâu lúc yếu cậy giường nằm
Buồn xo số phận còn chìm đắm
Ước có phép màu ngược tháng năm.

Lưu Xuân Cảnh – 24.8.2016





THU XƯA

Thu xưa phấn khởi đã theo đường...
Ký ức còn hoài nặng mến thương!
Rụng lá heo may đời bất định
Sương rơi gió bụi kiếp vô thường
Nơi nghèo trăn trở mong đừng bám
Chốn khó cồn cào ước được buông
Mấy độ sang mùa lòng trống vắng 
Đâu còn háo hức hỡi quê hương?

Lưu Xuân Cảnh – 24.8.2016





CÔ GÁI BẮT CUA

Cúi sát tay mò cật phải khom
Gió tung váy lật cái lưng còm
Bên này lộ rõ hai bầu mọng
Phía nọ khoe rành một hỏm hom
Rướn cẳng lên cao đưa mắt ngó
Co chân xuống thấp trợn tròng dòm
Tao nhân thấy được hồn thơ trỗi
Xướng họa thi Đường nổ tựa bom.

Lưu Xuân Cảnh – 21.8.2016







Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016



Tung hoanh trục khoán 
“CHỞ BAO NHIÊU ĐẠO THUYỀN KHÔNG KHẲM 
ĐÂM MẤY THẰNG GIAN BÚT CHẲNG TÀ” 
Thơ Nguyễn Đình Chiểu 
MÃI ĐƯỢC NGỢI CA 

CHỞ nặng ân tình mãi ngợi ca 
BAO đời rạng rỡ ánh sao sa 
NHIÊU khê dẫu khuất luôn nhìn rõ 
ĐẠO mạo tuy mù vẫn thấy xa 
THUYỀN giặc chìm trong thơ Cụ Chiểu 
KHÔNG gian sáng dưới xướng Đồ già 
KHẲM dìm ác quỷ lời văn sắc 
ĐÂM MẤY THẰNG GIAN BÚT CHẲNG TÀ 

Lưu Xuân Cảnh – 20.8.2016


NHÓI LÒNG 

Hoàng, Trường biển đảo cả trời đông 
Giặc chiếm làm sao khỏi nhói lòng 
Bé nhỏ dìm đau nhìn vận nước 
Thấp lùn chịu nhục ngó thời sông 
Đồng tâm đánh đuổi loài gian trá 
Nhất trí xua lùa lũ bất công 
Dẫu chết không lui dù kẻ mạnh 
Còn hơn để cổ bị vào tròng. 

Lưu Xuân Cảnh – 20.8.2016


GIỮ NHÀ 

Khó nhọc công nuôi lại phí rồi 
Mong chờ cậy nó để trông coi... 
Ăn nhiều ngủ suốt đà quên chủ 
Nhậu lắm say hoài chẳng nhớ tôi 
Đứa trộm lăm le rình sát ngõ 
Thằng tham sắp sửa thó gần chòi 
Nhưng kìa lũ chó đang đồng lõa 
Uổng thật ơn người đã mất toi. 

Lưu Xuân Cảnh – 20.8.2016 





ĐỪNG TRƠ ĐÁ 

Một mai cát bụi ẩn linh hồn 
Chỉ đọng lòng người chút đỏ son 
Mấy lúc thân tình rồi cách cội 
Bao khi thắm thiết vụt rời nguồn 
Tan xương, phai nhạt đời quên mất, 
Nát thịt, phôi pha kiếp có còn? 
Hãy sống yêu thương tròn đạo nghĩa 
Đừng trơ đá cuội chịu xoay mòn. 

Lưu Xuân Cảnh – 19.8.2016 





LŨ CÁO CHỒN 

Chớ bảo cáo chồn chuyện cỏn con 
Coi khinh khó tránh bị suy mòn 
Lâu rồi giấu giếm chưa lòi xạ 
Mới lại khoe khoang đã lộ hòn 
Cả lũ chờ ăn dơ cửa hậu 
Toàn bầy chực nhậu bẩn bờ trôn 
Lơ ngơ mất hết gà cùng vịt 
Bởi chúng mò đêm cực đánh đòn. 

Lưu Xuân Cảnh – 18.8.2016 





TRÁNH HỌA XA 

Có lũ chồn hôi phải giữ nhà 
Đêm về tỉnh táo khỏi quên nha! 
Đầu hôm chửa lại đừng mừng quá 
Mới tối chưa vào chớ bỏ qua 
Cáo cái tinh đời gay nhử bả 
Hồ ly sắc sảo khó mồi gà 
Chừng nào trói chặt loài gian trá 
Sẽ được yên lòng tránh họa xa. 

Lưu Xuân Cảnh – 17.8.2016 



Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016



TRĂNG LẠNH 

Vầng trăng ủ dột giữa đông hàn 
Giá rét mây mù lại kết đan 
Nhớ trỗi vì mưa giăng nốt nhạc 
Sầu tuôn bởi gió kéo cung đàn 
Treo cành rụng Nguyệt niềm trăn trở 
Bám vách rơi Hằng nỗi thở than 
Giấu kín vào đêm vàng kỷ niệm 
Nôn nao chiếc bóng xám hoang tàn. 

Lưu Xuân Cảnh – 16.8.2016 





NHẮN NHE 

Người ơi cố giữ được vuông tròn! 
Nước đổi sông dời vẫn sắc son 
Chớ hám kim tiền mà đảo lộn 
Đừng tham ảo vọng lại chui lòn 
Vì sau cháu chắt mang đần độn 
Bởi trước ông bà bỏ dại khôn 
Thế sự bây giờ như hổ lốn 
Gia tài mục ruỗng, nỡ trao con? 

Lưu Xuân Cảnh – 15.8.2016 





ĐIÊN RỒ 

Cao ngều mục đích để truy hoan! 
Dân mất tiền to lắm tỷ ngàn 
Kẻ đặt xây nên, phường mọt nước, 
Ai bày tạo dựng, bọn gia oan 
Sao không tính kỹ cho phù hợp? 
Lại mới dùng sơ đã lụi tàn 
Thật rõ điên rồ khi bảo nóng! 
Thôi rồi nhũng lạm lắm mưu gian.

Lưu Xuân Cảnh – 13.8.2016 





BẠN XƯA 

Chúng ta khi học bạn chung trường 
Lúc sắp tàn đời rõ mến thương 
Dẫu mệt ưa gần tìm mọi hướng 
Tuy đừ thích gặp kiếm nhiều phương 
Mơ ngày tuổi trẻ đương đầu sóng 
Ước buổi thời già chịu đựng sương 
Trí não mù mờ bao tưởng tượng 
Tâm ngà, tuổi ngọc mãi còn vương. 

Lưu Xuân Cảnh – 13.8.2016 






ĐÈO NGANG KHÁC TRƯỚC 

Đèo Ngang khác trước dậy mùi tà 
Cả một vùng trời bọn ác sa 
Chiếm cả rừng vàng Tàu lắm đứa 
Ôm luôn biển bạc Khựa bao nhà 
Chờn vờn rõ mặt loài yêu quái 
Lộ tẩy nguyên hình lũ quỷ ma 
Bà Huyện qua đây buồn cháu chắt 
Bây giờ đã biến rợ Trung Hoa. 

Lưu Xuân Cảnh – 11.8.2016 





CHỒNG NGOẠI 

Chẳng phải vì yêu chỉ ước giàu 
Em đành chấp nhận kiểu làm dâu 
Rời quê tới chốn đày tâm nẫu 
Bỏ xứ tìm nơi đọa dạ nhàu 
Kết quả khó nghèo mang tiếng xấu 
Ra tuồng đói khổ gánh niềm đau 
Ôm con về lại nhà nương náu 
Bấu víu mẹ cha lắm dãi dầu. 

Lưu Xuân Cảnh – 09.8.2016 



Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016



VIẾNG QUAN THAM 

Mãn kiếp về trời hết số ông 
Đưa ra lấp xác ở ngoài đồng 
Bao năm khoét đục nhà giàu có 
Ít tháng nằm ì của mất không 
Ghế vững nào ai sờ vạt áo, 
Yên mồ mấy kẻ ngó mày lông? 
Phù du chớp mắt tham chi vậy? 
Thiên hạ chê cười cái lão ngông. 

Lưu Xuân Cảnh – 06.8.2016 





NGẪM CHUYỆN NHÂN SINH 

Sống giữa trần đời lắm xót xa 
Cười vui khóc lóc thật rườm rà 
Phai nhanh nét ngọc thời xanh lá 
Héo vội khuôn vàng thuở thắm da 
Ngửa mặt kêu trời còn cợt nhả 
Khom lưng lạy đất vẫn lơ là 
Nhiều khi tức giận. Ông cao quá! 
Cứ mãi bông đùa để khổ ta. 

Lưu Xuân Cảnh – 03.8.2016 





MÊNH MÔNG CHỮ NGHĨA 

Bập bõm vài câu dẫu biết rằng... 
Thân đèn hỏi dám tỏ cùng trăng? 
Chồn chân sức kiệt sao mà thắng! 
Mỏi gối tàn hơi có chắc bằng? 
Trai trẻ qua thời rồi vắng lặng 
Tinh tường quá tuổi hết toàn năng 
Mênh mông chữ nghĩa chưa tròn chặng 
Một chút tìm vui lắm nhập nhằng. 

Lưu Xuân Cảnh – 01.8.2016


ĐAM MÊ 

Đam mê đến nỗi đã quên ngày 
Kiếm ý tìm từ mãi cứ say 
Chẳng biết nàng kia than mệt miệng 
Không rành mụ nọ múa khờ tay 
Nhào thơ cho lắm tan bèo bọt 
Nặn họa nhiều rồi hóa khói mây 
Tội nghiệp em chờ chàng lảng tránh 
Đêm nằm tức tưởi gã nào hay! 

Lưu Xuân Cảnh – 31.7.2016