Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017



NHỚ QUÊ

Tình quê trỗi dậy dõi tinh cầu
Dẫu cách nhưng lòng có biệt đâu
Kỷ niệm ngày thơ từng khắc dấu
Trò chơi thuở nhỏ đã in đầu
Đêm hè cuốc vọng buồn nào thấu
Tháng hạ ve rền tủi khó thâu
Ngửa mặt nhìn chòm sao Bắc đẩu
Nôn nao dạ rối mắt rưng sầu.

Lưu Xuân Cảnh _ 30-5-2017







HẠNH PHÚC

Tung bay vỗ cánh nhộn reo mừng
Tắm mát đông vui sức sống bừng
Thoải mái nô đùa nơi suối lũng
Vô tư nhảy nhót chốn cây rừng
Liên miên rũ bỏ chân không đứng
Tiếp tục trau tria mỏ chẳng dừng
Rộn rã tâm hồn trong nắng hửng
Bình yên hạnh phúc hót vang lừng.

Lưu Xuân Cảnh _ 29-7-2017







@ VÀO TRÒNG (Nđt)

Rừng xanh chúa tể cũng treo giò
Khổ nạn thân tàn hết chỗ ho
Lãnh đạn tiêu đời thua khỉ chó
Nhằm tên uổng mạng kém trâu bò
Đừng chê bước nhẹ chân mèo nhỏ
Chớ hãi nanh dài bụng hổ to
Lỡ bị vương tròng đem vứt bỏ
Còn chi lẫm liệt cáo hay cò.

Lưu Xuân Cảnh – 27.5.2017




KHÁC LẠ

Khác lạ nhìn vô thấy chán chường
Không còn thể thống quả tai ương!
Kề môi đọ mỏ chưa hề ngượng
Hít mũi so mông cũng chả lường  
Quái gỡ bao người xem chuyển hướng
Ngược đời lắm kẻ ngó sầu vương
Bôi tro trát trấu hoen thần tượng
Đã kém văn minh lại thất thường.

Lưu Xuân Cảnh – 26.5.2017




OAN THỊ KÍNH

Vì đâu chịu nỗi oan nàng Kính?*
Cắt sợi râu ra kẻ phụ tình!
Chứng cứ cầm dao sao phủ định
Ôm hờn nhận lấy tiếng đời khinh.

Lưu Xuân Cảnh – 25.5.2017
---
*Nàng Thị Kính
Thiện Sỹ là chồng của Thị Kính. Một lần đọc sách mệt, chàng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Thấy trên cằm chàng có sợi râu mọc ngược, nghĩ là điềm gở. Nhân lúc chồng đang ngủ, Thị Kính dùng dao cắt sợi râu đó đi. Giật mình thức giấc, chẳng hiểu thực hư ra sao, chàng lu loa rằng vợ dùng dao định giết mình. Thế là nàng mang tội tầy đình, bị chồng ruồng bỏ, xã hội lên án. Nỗi oan này, nàng không sao giãi bày được. Oan ức, đau khổ quá, nàng cắt tóc giả trai đi tu. Những tưởng nhờ nơi cửa Phật để cõi lòng được bằng an, và được yên phận với những tháng ngày còn lại, nhưng nào có được như thế. Với vai chú tiểu, Thị Kính đã làm say lòng Thị Mầu lẳng lơ. Bao lần tán tỉnh, nhưng Thị Mầu không sao làm xiêu lòng “chú tiểu”. Bỗng nhiên, Thị Mầu bụng mang dạ chửa, vu vạ cho “chú tiểu” ăn nằm với chị. Một lần nữa, Thị Kính mang tội, bị đuổi ra khỏi chùa. Suốt mấy năm ròng, Thị Kính bồng bế đứa con Thị Mầu đi xin từng giọt sữa và chịu bao tai tiếng nhục nhã. Cho đến khi nàng chết, sự thật mới sáng rõ. Dẫu rằng, nàng được về cõi Niết bàn, nhưng nỗi oan của nàng là một cái gì đó quá nặng nề với người đời.
“Oan Thị Kính” là thành ngữ được dùng để so sánh với những nỗi oan khuất cùng cực mà không giãi bày được.
Hết



Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017



RUỒI NHẶNG 
Bắng nhắng như nhặng vào chuồng tiêu (tục ngữ) 

Tanh hôi ngọt thối chúng đâu từ 
Đậu bám theo mùi khiếp quá ư 
Nảy hại chi nhiều bầy nhuốc dữ 
Sinh càn cho lắm đám nhơ dư 
Bu vào mọi vật người xua nhử 
Đáp xuống khắp nơi kẻ diệt trừ 
Mâm cỗ đen ruồi ai muốn dự 
Nhìn thôi tởm lợm đã nôn đừ. 

Lưu Xuân Cảnh – 24.5.2017 





HÌNH NỘM

Bày chi giả nộm chỉ nhằm hù!
Có sợ đâu nào vẫn “cúc cu”
Úp mặt im lìm trong nón cũ
Phơi lưng lặng lẽ giữa rơm bù
Canh chim chẳng được vì đầu lú
Đuổi chuột không thành bởi não ngu
Múa mỏi vung khờ rồi nát rũ
Tiêu tan lẫn khuất với mây mù.

Lưu Xuân Cảnh – 24.5.2017





THÂM THÙ

Muôn đời hận mãi lũ vô nhân
Cướp nước ba hoa bịa bạn gần
Mấy lượt nhe nanh loài ác quỷ
Bao phen múa vuốt loại hung thần
Trời Nam vẫn vẹn nguyên hào khí
Đất Việt luôn còn đủ nghĩa quân
Hãy tỉnh đừng mê, thù vạn kiếp
Kiên cường chống giặc để an dân.

Lưu Xuân Cảnh – 23.5.2017





VÀO HÈ

Mỗi độ sân trường rộn tiếng ve
Tâm tư xáo trộn lúc vào hè
Xa thầy mến lớp lòng buồn tẻ
Cách bạn thương ai dạ não nề
Vội vã trao người lưu bút để...
Um sùm tặng “nẫu” món quà mê
Rồi xa... đợi gặp sao lâu thế!
Mấy tháng mong chờ dạ tái tê.

Lưu Xuân Cảnh – 22.5.2017





TÌNH VẪN ĐẸP

HẠ xưa nhớ mãi hẹn lần đầu
SẮP đặt lời vàng để nói câu...
RA ruộng cùng ai da đổi sắc
ĐI nương với bạn mặt thay màu
TÌNH ơi vẫn đẹp hôm ngồi bến...
NẮNG hỡi hoài xinh buổi vịn cầu...
BẠC phếch thời gian còn ngóng đợi
THU CHỜ ÔM ẤP, LÁ VÀNG ĐAU!

Lưu Xuân Cảnh – 20.5.2017





Ngũ tuyệt thanh
*
NGẮM TRỜI DƯỚI SÔNG

Nước sông ngập khoả cồn
Rõ bóng cụm mây dồn 
Ngó tưởng như trời lộn
Cắm đầu chổng ngược trôn.

Lưu Xuân Cảnh – 20.5.2017



@@@

Ngũ tuyệt thanh
*
ĐÓI CHO SẠCH
(Tự hoạ bài NGẮM TRỜI DƯỚI SÔNG)

Đói ăn bụng phải cồn
Trí não bị nghiêng dồn
Vững chí gìn không lộn 
Đỉnh đầu với lỗ trôn.

Lưu Xuân Cảnh – 22.5.2017





TÌNH THẬT

Cảm nhận tâm đồng mới ghé thăm
Giao lưu xướng hoạ chỉ là nhằm...
Tình vun kết bạn không theo gió
Nghĩa gửi trao người chẳng lọt xăm
Chốn ảo lòng thành sao lại ngại? 
Nơi phây dạ thật cớ chi lầm?
Đừng đem xảo trá bày châm chọc
Chớ để nghi ngờ tịt ngữ âm.

Lưu Xuân Cảnh – 20.5.2017





VUA QUANG TRUNG

Nguyễn Huệ anh hùng miệt thượng Côn*
Uy danh lừng lẫy giặc kinh hồn
Chinh nam dẹp loạn Chàm, Xiêm khốn
Phạt bắc đương đầu Trịnh, Mãn khôn
Hết dạ vì dân văn chỉnh đốn
Chung lòng giữ nước võ suy tôn
Dở dang sự nghiệp còn chưa ổn
Sớm biệt lưu tên vạn đại tồn.

Lưu Xuân Cảnh – 18.5.2017
---
* Thượng nguồn sông Côn.



Cây me cổ thụ trong vườn nhà Tây Sơn Tam Kiệt (Bảo tàng Quang Trung, Bình Định)


SEN CHẬU

Ở chốn bùn lầy chuyển chậu men
Khoe màu diễn sắc lắm người khen
Thềm sang cánh mỏng rung trong gió
Ngõ quý hương thơm quyện trước đèn
Đổi được hung hăng dòng máu đỏ
Thay dời độc ác trái tim đen
Bao dung độ lượng khơi tình cảm
Trong trắng cao cường một đoá sen.

Lưu Xuân Cảnh – 18.5.2017





THIÊU THÂN

Ham đèn kéo lũ cứ nhào vô 
Hết sống tiêu đời xác héo khô
Tạo hoá sinh ra loài khắc khổ
Ông trời đặt để giống cam go
Chui đầu lửa đốt vì không rõ
Dẫn xác thiêu thân bởi chẳng dò
Thiệt mạng hay gì mà tới đó
Sớm còn tối mất thiếu so đo.

Lưu Xuân Cảnh – 16.5.2017





THIẾU - THỪA 

Bù cho chỗ thiếu bởi phần thừa
Đặt để do trời tự thuở xưa 
Chớ nghĩ ao sâu không thiếu nước
Đừng suy ruộng nhão chẳng cần bừa
Chày dùng giã cối thì ra gạo
Nón đội trùm đầu để tránh mưa 
Cái luật bù trừ lồi khớp lõm
To xâu với bự ắt là vừa.

Lưu Xuân Cảnh – 15.5.2017





ĐÃI BẠN

Xa lâu mới được bạn sang nhà
Hết gạo vơi tiền khổ quá ta
Nghĩa nặng không lo, xơi nước lã!
Tình sâu chẳng nghĩ, ngắm tranh gà!
Khoai mì chửa bự thôi đành phá
Bí đỏ chưa phình cũng phải pha
Quý trọng chân thành nào dối trá
Cơm rau ấm bụng ráng theo đà.

Lưu Xuân Cảnh – 14.5.2017





CHỜ CHỒNG

Nhớ bến chèo khua lội ngược dòng
Đôi bờ cách trở mấy thương mong
Trăng soi vàng vọt người nghiêng bóng
Vượn hót thê lương kẻ nặng lòng
Nẻo khuất tin sương ngưng tiếng động
Đường ngăn dấu nhạn vắng lời chồng
Mong ai héo hắt tim sầu đọng
Mấy chục năm chờ lại trống không.

Lưu Xuân Cảnh – 14.5.2017





LEO NÚI

Dù khe mặc hố cứ ưng trèo
Muốn đến non bồng lại phải leo
Chỗ dốc hai tay quờ khỏi quẹo
Nơi đồi mấy ngón níu trườn theo
Phì phò ngực đập mong còn dẻo
Mệt nhọc tim rung ước chớ xèo
Lội suối luồn cây chui chỗ ẹo
Vào ra lên xuống cũng xong vèo.

Lưu Xuân Cảnh – 13.5.2017





THẤT THẾ

Làm quan giúp nước có bao người
Thẳng thắn gian thần lật đổ rơi
Chẳng cánh đừng hòng ngồi vững chỗ
Không phe chớ nghĩ đứng yên trời
Chưa nên tướng tá vì quên nịnh
Chỉ xứng viên quèn bởi ráng bơi
Thất thế thì quay về cuốc ruộng
An nhiên tự tại sạch phần đời.

Lưu Xuân Cảnh – 12.5.2017



Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017



THIỆN TÂM

Mưa vùi nắng đốt hư
Gỗ đá bị tiêu trừ
Cõi tạm lo gìn giữ
Hiền lành để đức dư

Lưu Xuân Cảnh – 11.5.2017





ĐÀO PHÀM

Đâu cần vất vả trèo lên núi
Vẫn có “Đào Tiên” đã bẻ cành
Đôi trái thơm lừng mê muốn ngửi
Xơi vào sống thọ, tái cho nhanh.

Lưu Xuân Cảnh – 10.5.2017





MỘT DẠ THƯƠNG NÒI

CHỞ đức răn đời đẹp tựa hoa
BAO công chẳng tiếc với quê nhà
NHIÊU tình học hỏi theo vầng nhật
ĐẠO nghĩa bồi tô dõi nguyệt ngà
THUYỀN lướt trùng dương dìm lũ giặc
KHÔNG nằm xó bếp sợ yêu ma
KHẲM tâm quyết đuổi loài xâm lược
ĐÂM MẤY THẰNG GIAN BÚT CHẲNG TÀ.

Lưu Xuân Cảnh – 10.5.2017





NGHĨA NẶNG 
(Nđt)

Neo thuyền đậu bến dễ gì lay
Ước được ngàn năm ở cõi này...
Mở dạ cho người yêu mãi đắm
Trao lòng đến kẻ chuộng hoài say
Dù đương sóng cả luôn gìn giữ
Nếu gặp cuồng giông vẫn tỏ bày
Mấy nỗi cơ hàn theo rượt đuổi
Đâu sờn khó khổ mộng tình bay.

Lưu Xuân Cảnh – 09.5.2017





ĐÒN XÓC 

Đòn xóc đôi đầu nhọn cả hai
Cùng xiên được hết thật là tài
Bên này nghĩ tốt mình không phải
Phía nọ suy lành tớ chẳng sai
Cũng bởi tay người đưa hướng lái
Vì do óc ngợm đẩy đường cài
Đâm sâu chuyển đổi khôn thành dại
Tạo oán gây thù nghĩa nhạt phai. 

Lưu Xuân Cảnh – 09.5.2017





TẠI TRỜI

Một bữa mưa chiều ướt phố trơn
Che mờ mắt kính khó nhìn hơn
Trên đường xe đạp đang đùa giỡn
Mé lộ lời kêu đã dỗi hờn
Lỡ để ai buồn lòng sóng gợn
Qua rồi bạn trách dạ quằn cơn
Không dưng mắc nạn “đồ cà chớn”
Chịu tiếng “cao bồi” chẳng có ơn.

Lưu Xuân Cảnh – 07.5.2017





ƯỚC MƠ
Ước cảnh trần gian vơi nỗi khổ
Mơ đường chân lí bớt niềm đau
(Thtk)

ƯỚC sao cõi tạm hết u sầu
CẢNH sống cơ hàn chẳng thấy đâu
TRẦN tục yêu thương trừ kế xấu
GIAN tà hướng thiện bỏ mưu sâu
VƠI thù xáo thịt vì chung máu
NỖI nhục nồi da bởi giống màu
KHỔ ải không còn thôi đá đấu
MƠ ĐƯỜNG CHÂN LÍ BỚT NIỀM ĐAU.

Lưu Xuân Cảnh – 06.5.2017





GHIỀN TRÀ

Lưu ly ngọc bích tạc bình trà
Đợi kẻ tâm đồng đến sẽ pha
Đã nắn to vòi cho khác lạ
Từng chành lớn miệng quá vời xa
Mời người thích uống ưa xem quả
Tặng bạn ưng dòm muốn hái hoa
Dẫu bắc hay nam đều được thoả
Ghiền ư! Cứ nhấp bậc âm khà.

Lưu Xuân Cảnh – 05.5.2017





NGUYỆN ƯỚC 

Trong tâm giấu kín chuyện duyên tình 
Chỉ mỗi ông trời mới chứng minh
Xao xuyến lòng ai vui tột đỉnh
Nôn nao dạ kẻ dựng gia đình
Bên gương bẽn lẽn thường soi kính
Cạnh án rầm rì mãi đọc kinh 
Nguyện ước ông Tơ già khẳng định
Mau cho hợp cẩn thoả đôi mình.

Lưu Xuân Cảnh – 05.5.2017 




TIẾNG VE RỀN 

Chiều hôm rộn rã tiếng ve rền 
Gợi nhớ mùa hè khó thể quên 
Giã biệt bao dòng lưu bút gửi 
Chia tay những cánh giấy trao truyền 
Người đi ước được xong vay trả 
Kẻ ở mong sao để đáp đền 
Ngoảnh lại thì nay đà hoá lão 
Đâu còn tỏ mắt dõi từng tên. 

Lưu Xuân Cảnh – 05.5.2017




MƯA MÂY

Giữa nắng tuôn mưa chuyện đất trời
Không lường bị ướt giọt sầu rơi
Thình lình chẳng đón nào mong đợi
Đọng lại vui buồn thật khó vơi.

Lưu Xuân Cảnh – 05.5.2017





NÉT CỔ SƠ

Vẫn giữ nguyên lành nét cổ sơ
Khơi nguồn cội rễ trỗi hồn thơ
Dòng trong lặn ngụp chơi chim thỏ
Nước mát nô đùa hứng nắng tơ 
Tốt đoá vô tình nhìn chẳng nỡ...
Xinh đài bất ý ngó rồi mơ...
Thiên nhiên hiến tặng cho đời đó
Ngọc nữ phi thường dễ chạm ơ.

Lưu Xuân Cảnh – 03.5.2017





CHIA TAY MÙA HẠ

Hạ đến không vui cũng bởi vì...
Thôi đành bịn rịn tiễn người đi...
Xa xôi cách trở tình thiên lý
Mờ mịt ngăn chia nghĩa vạn kỳ
Nỗi khổ giày vò gom tắc tị
Niềm đau thổn thức đọng kiên trì
Ai không muốn giữ điều như ý
Tuột khỏi tầm tay biết nói gì!

Lưu Xuân Cảnh – 03.5.2017





THỜI VÀNG SON

Đau buồn uất nghẹn lệ tuôn rơi
Tối cả tương lai tắt ngõ đời
Chẳng mộng đồ hung đà ập tới
Không màng của dữ đã bùng khơi
Tan tành ước vọng như mây khói
Nát vụn công danh tựa chớp trời
Tiếc lắm thời vàng son ngóng đợi
Theo làn lửa đạn mất người ơi!

Lưu Xuân Cảnh – 01.5.2017