Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015



BẠC MỆNH * 

Đứt sợi tơ tình thật xót xa 
Nỗi buồn thế chỗ tím xe hoa 
Thiệp mừng tiệc cưới thành vàng mã 
Nhạc hỷ theo chồng lại tiễn ma 
Nước mắt tuôn trào người héo rũ 
Niềm vui tắt lịm khói hương nhòa 
Thương thay một đóa hồng đang nụ! 
Bảo tố dập vùi chẳng chịu tha. 

Lưu Xuân Cảnh – 10/6/15 
-------------- 
* Cảm tác khi gợi lại chuyện cô giáo trẻ tên Vy bị tai nạn giao thông, đưa tang đúng vào ngày, giờ cưới của mình, (chuyện có một không hai cách nay 5 năm ở HÂ).


PHẬN NGƯỜI 
(Tuần hoàn bất tận thi) 

Nơi tấm thân còm lặng lẽ trôi! 
Trôi qua ghềnh thác giữa trần đời 
Đời buồn sớm tối lòng xao động 
Động tủi sáng chiều dạ cứ khơi 
Khơi dậy ân tình mong mãi thắm 
Thắm điều nhân nghĩa muốn không vơi 
Vơi sầu cạn khổ khô dòng lệ 
Lệ ráo thân tàn tán vạn nơi! 

Lưu Xuân Cảnh - 10/6/15


NỖI NIỀM 

Giữa chốn hồng trần vẫn quạnh mông 
Niềm riêng ai tỏ xót xa lòng! 
Người đi có ngóng mây mùa hạ 
Kẻ ở còn chờ ánh chớp đông? 
Trọn kiếp vì tình tâm mãi đợi 
Tròn đời bởi nghĩa dạ hoài mong 
Đêm tàn ngày hết ôm sầu muộn 
Tiếc nuối cho nhiều cũng hóa không. 

Lưu Xuân Cảnh – 09/6/15


THU TỚI 

Hạ tàn thu đến lá vàng rơi 
Rụng mến lìa thương xám khoảng trời 
Nắng nhạt in nghiêng hình lẻ chiếc 
Mưa nhòa soi lệch bóng chung đôi 
Dòng sông sóng gợn khua thầm tiếng 
Khe núi sương mù đọng loãng hơi 
Thắm lắm nhanh phai ai đó hỡi! 
Thì xin đừng trách chuyện bao đời. 

Lưu Xuân Cảnh - 09/6/15


RẰM XUÂN NGẪU HỨNG 

Đêm vắng Hằng Nga sắc trắng ngần 
Hương tình rộn rã giữa rằm xuân 
Hồn thơ dào dạt đùa theo gió 
Thi tứ căng đầy giỡn với trăng 
Tạo hóa vô cùng mà rất khẽ 
Càn khôn bất tận lại khềnh khàng 
Giao hòa tình ý miên man trỗi 
Đọng lại câu từ đã nặng mang. 

Lưu Xuân Cảnh


GHÉT 

Ôm hờn nuốt tủi hận người yêu 
Chán ghét vì sao giả dối nhiều 
Uổng phí bao ngày tan nát ngọc 
Tàn phai nhan sắc hỏi còn yêu ? 

Lưu Xuân Cảnh


DƯ ÂM 

Tiếng vọng xa xăm giữa suối ngàn 
Núi rừng bát ngát dạ miên man 
Cuối trời một mảng màu mây xám 
Giữa đỉnh vài tia ánh nắng vàng 
Lá rụng dâng sầu chìm lạnh lẽo 
Hoa tàn trỗi tủi lặng thênh thang 
Nhìn dòng nước chảy lòng mong nhớ 
Bến cũ đò xưa ở cuối làng! 

Lưu Xuân Cảnh


TRĂNG VÀ MỘNG 

Mộng mị tìm vui với chị Hằng 
Chẳng yên giấc điệp lại lăng nhăng! 
Hương yêu nồng thắm ghì cùng nguyệt 
Mùi nhớ thơm lừng giữ mãi trăng 
Sực tỉnh ngỡ ngàng manh chiếu trống 
Mơ màng êm ái mảnh đơn chăn 
Tình ơi sao nỡ đeo cay đắng? 
Để khổ cho người phải lộn lăn. 

Lưu Xuân Cảnh - 06/6/15


AO ƯỚC 

Thức cả đêm thâu bởi nhớ Hằng 
Vướng vào tơ nguyệt rối nên nhăng 
Vườn khuya ong bướm đà thiu ngủ 
Ngõ tối mận đào lại hứng trăng! 
Mơ suốt năm canh cùng chiếu chõng 
Mộng tròn sáu khắc mãi chung chăn 
Chắc vì duyên số thôi đành phận! 
Cố níu ôm ghì thỏa sức lăn. 

Lưu Xuân Cảnh - 07/6/15


TẠM BIỆT 

Thôi! Tạm biệt nhau nhé ả Hằng! 
Còn gì mong nữa để lăng nhăng 
Tôi về chốn ấy tìm dư ảnh 
Bạn ở nơi này kiếm bóng trăng 
Bởi tại yêu thơ mê gõ phím 
Do vì mến bạn mộ chiên chăn 
Xin đừng đánh mất tình thi hữu 
Khó mấy cũng đành cứ phải lăn. 

Lưu Xuân Cảnh - 08/6/15


DANG DỞ 

Tắt lịm từ nay quá bẽ bàng 
Chôn vùi hy vọng cỗ hàn quan ! 
Hàng quân nghiêm chỉnh xa vời vợi 
Cờ đỏ linh thiêng biệt ngút ngàn 
Nức nở hòa tan bao nguyện ước 
Sụt sùi ôm mãi những hành trang 
Trăm năm đá sỏi còn vương vấn 
Xót nỗi đời trai sớm lụi tàn. 

Lưu Xuân Cảnh


DỐT 

Dốt đặc còn thua lũ trẻ rồi ! 
Dân là cha mẹ, chửi luôn thôi 
Uổng công nuôi, nó chê dân dở ? 
Phí sức trau, mi thật quá tồi 
Tiên tổ hoàng tuyền quần tủ mặt 
Ông bà trần thế váy trùm tôi 
Lưỡi cùn lẻo mép khua bừa bãi 
Nói chẳng nên câu. Sớm thải hồi ! 

Lưu Xuân Cảnh


CHỐN XƯA 

Cảnh vật người quen của phố Gòn* 
Dáng hình có khác vẫn lòng son 
Còn đây giọng nói trầm êm dịu 
Vẫn đấy lời ca bổng tiếng giòn 
Lúc gặp hoa tàn lòng tiếc nhớ 
Khi nhìn lá rụng dạ sầu hon 
Nơi xưa chốn cũ luôn thương mến 
Ký ức chìm sâu mãi sống còn. 

Lưu Xuân Cảnh 
------------------- 
*Sài Gòn


TRĂN TRỞ 

Buông chiều liệm chết bóng tà dương 
Khóc biệt ngày qua nỗi đoạn trường! 
Lúc thịnh nơi xa tình vẫn vướng 
Khi tàn chốn cận nghĩa hờ vương 
Ảo mơ, thức tỉnh lòng cân nhắc 
Dị mộng, hồi tâm dạ lọc lường 
Phố cũ thành xưa luôn luyến nhớ 
Cho dù cách trở vẫn thân thương. 

Lưu Xuân Cảnh


TÙ AO 

Vẫn còn trống trận tiếng khao khao 
Vọng mãi sơn hà đẹp xiết bao ! 
Tổ quốc lung lay vì đổ ngã 
Nước nhà xiêu vẹo bởi nghiêng chao 
Tìm nơi vắng, thỏa tình thơ họa 
Ẩn chốn yên, vui thú tự hào 
Khó dứt tình vì tâm vướng bận 
Thôi đành chấp nhận cảnh tù ao 

Lưu Xuân Cảnh


GIÀ 

Ngày xưa sức trẻ, đã qua hồi 
Lục thập tàn hơi, cũng đủ rồi 
Thuở ấy yêu đương năm bảy chị 
Bây giờ chung thủy mỗi bà thôi ! 
Bốn mươi năm trước, đời phiêu lãng 
Vài chục xuân sau, kiếp tệ tồi 
Ngó thử dòm nghiêng còn háo hức 
Vênh râu thấy chuyện muốn rèn tôi ! 

Lưu Xuân Cảnh


HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA 

Một mình công chúa sánh nghìn quân 
Tổ quốc Chiêm Thành đổi gái Trân ! 
Chẳng uổng cành vàng vì giữ tịnh 
Đâu hoài lá ngọc bởi gìn xuân 
Muôn nơi yên tỉnh, bền tình nghĩa 
Vạn chốn thái bình, đẹp thế nhân 
Tủi phận Chăm Pa hờn mất nước 
Âu sầu tháp cổ hận Vua Mân ! 

Lưu Xuân Cảnh



NGHĨA NƯỚC-TÌNH NHÀ 

Huyền Trân chẳng tiếc cả phần đời 
Đem tấm thân ngà đổi mấy nơi ! 
Nát ngọc tình xa tim quặn thắt 
Vàng phai nghĩa đoạn óc tơi bời 
Dù ngôi Hoàng Hậu lòng không nhẹ 
Dẫu vị Mẫu Nghi dạ chẳng vơi 
Nghĩa nước đành vùi chôn ước vọng 
Tình riêng sao tính được bao lời ? 

Lưu Xuân Cảnh



NHỚ TRƯỜNG 

Thầy xa bạn cách lúc về hè 
Khúc nhạc ru buồn đệm tiếng ve 
Khai giảng cây bàng đang trút lá 
Tàn năm hoa phượng đã bung xòe 
Vài dòng lưu bút lòng vui vẻ 
Mấy đoạn thơ tình dạ đắm mê 
Nhộn nhịp rồi đây thành dĩ vãng ! 
Hoài mong nỗi nhớ lệ tuôn nhòe . 

LXC


SỐNG TÙ 

Nắng hạn bao ngày nước bốc hơi 
Dạo đồng thấy lỗ nẻ nhiều nơi 
Đục ngầu một vũng bùn bê bết 
Xám xịt bốn bên cỏ tơi bời 
Cá trắng há mồm ngoi ngóp thở 
Cua kình sủi bọt đẫn đờ bơi 
Làm sao thoát khỏi vùng tù đọng? 
Chỉ có nhờ trời cứu được thôi! 

Lưu Xuân Cảnh


ĐƠN CÔI 

Tím lịm trong hồn nỗi quạnh mông 
Tình ơi cách biệt xót xa lòng! 
Hoa tàn trăng úa đêm oi hạ 
Gió thoảng mây vờn tháng lạnh đông 
Chiếc bóng thân đơn vùi ước vọng 
Lìa đôi xẻ nửa lấp hoài mong 
Tim yêu nát vỡ đời hoang vắng 
Lão Nguyệt hững hờ có thấu không? 

Lưu Xuân Cảnh


NHỚ 

Nhớ cảnh ngày xưa giữa đất trời 
Nhớ thuyền trốn bãi đã xa khơi 
Nhớ ai trong mộng vui chung đỉnh 
Nhớ kẻ ngoài mơ thú tuyệt vời! 
Nhớ lúc đông về, đêm tốt mịt 
Nhớ khi xuân đến, rạng ngời ngời 
Nhớ chăng quá khứ vùi sâu thẳm? 
Nhớ mãi đừng quên: sống đẹp đời. 

Lưu Xuân Cảnh


CHỘP ẾCH 

Mương dài đêm tối tiếng sòm om 
Dạo lướt ven bờ sợ xóc hom 
Nhảy bổ vào khe: ôi cái tõm! 
Nhào nhanh xuống hố: hỡi tem tòm! 
Phập phồng bước lách quơ nhằm phỏm 
Nhè nhẹ chân luồn chộp trúng mom 
Dập mạnh, đè nhanh hòng tóm mõm 
Ai hay trật lất, chịu đi khòm. 

Lưu Xuân Cảnh


HÓNG MÁT ĐỢI NÀNG 

Hóng mát bên thềm tối có trăng 
Kẽo cà kẽo kẹt ngắm cung Hằng 
Im lìm muỗi lại vo ve quấn 
Rậm rật dơi thì xáo động giăng 
Vắng vẻ ưng lòng mong “đấm đá” 
Lặng yên thỏa dạ muốn tranh giằng 
Lá rơi nhẹ tiếng nghe xa vọng 
Cứ ngỡ chân về bước chậm chăng? 

Lưu Xuân Cảnh


TỘI ? 
(Cảm tác khi đọc bài: 
“Hai doanh nhân mua dâm á khôi, 
người đẹp giá 7.000 USD”) 

Nghìn vàng em bán bảy ngàn đô 
Thiên hạ luận bàn lại vẽ tô 
Đắt rẻ so gì mà biết vậy? 
Ít nhiều sánh bậy có rành mô! 
Bán trôn nuôi miệng chưa phải chém 
Mua chức phì thân đáng tội đồ 
Nhục nhỏ rêu rao là đứa láo
Tung hê kẻ xấu lẫn thằng nô. 

Lưu Xuân Cảnh


VÀO TRÒNG 

Cháu con nhung nhúc khắp nhà, đồng 
Một lũ thù dân thật nản lòng 
Khoét đục kho tàng nguy mất nước 
Xoi bòn ngân khố họa tồn vong! 
Bao phen tận diệt còn chưa hết 
Mấy bận thanh trừng chẳng sạch không? 
Nhất loạt đồng tâm ta bủa lưới 
Đời tàn chúng nó hết cuồng ngông! 

Lưu Xuân Cảnh


VUI CẢNH GIÀ 

Về già rãnh việc ngẫm điều hay 
Thế sự công danh chẳng quấy rầy 
Tối sớm rèn tâm: luôn thức tỉnh 
Trưa chiều luyện trí: chớ mê say 
Nêu gương hiếu đạo theo đường cũ 
Mẫu mực nhân từ với lối nay 
Mong muốn cháu con vui đẹp mặt 
Danh thơm tổ phụ xứng tầm này! 

Lưu Xuân Cảnh


TÌM CON* 

Giữa lòng sông ẩn chứa buồn đau 
Cát sỏi vô tri cũng nát nhàu 
Thút thít moi tìm từng góc bãi 
Sụt sùi đào kiếm mỗi bờ lau 
Thẫn thờ mắt dõi mù nơi chốn 
U rủ tay quờ khuất nẻo đâu? 
Nước chảy trôi theo bao ước nguyện 
Hỡi trời! Sao nỡ mãi vùi sâu? 

Lưu Xuân Cảnh 
---------------------- 
* Đau lòng khi nghe chuyện tìm con bị lũ cuốn trên sông từ mùa lũ, giờ sông cạn vẫn tìm!...


HIỀN TÀI 

Trọng dụng hiền nhân thịnh nước nhà 
Dùng phường xôi thịt ắt tàn gia 
Ngày xưa ẩn dật, vua tìm kiếm 
Hiện tại tỏ bày, chúa gạt ra 
Cực khổ muôn dân, ăn chật vật 
Rảnh rang vạn cán, uống sa đà 
Học đòi thụ hưởng, đâu cần biết 
Chịu nhục vinh thân, vẫn cứ khà! 

Lưu Xuân Cảnh 26-5-15


NÚI SÔNG 

Tạo hóa trưng bày cảnh núi sông 
Dù rằng thiên hạ thích hay không 
Ưng trèo nhanh chậm mà ca cắc* 
Muốn ngụp lâu dài dựa bóng bong** 
Đá dựng khe to luôn róc rách 
Đất thêm bãi lớn mãi thình thùng*** 
Chèo bơi, gậy chống cùng vui vẻ 
Nước biếc, non xanh sánh cõi bồng! 

Lưu Xuân Cảnh – 26-5-15 
*** 
*Cắc ca cắc củm (Phương ngữ): Dành dụm, chuẩn bị: ''cắc ca cắc củm mãi mới đủ tiền sắm cho con ...” 
** Bong bóng (túi chứa không khí trong bụng một số loài cá làm cho chúng có thể chìm nổi trong nước dễ dàng). 
*** Thùng thình: Rộng quá khổ.


TÌNH THƠ 

Tình thơ những dịp nhằm xuân khúc 
Đẹp ý hay lời lòng thúc giục 
Thất vận gay từ khó kiếm hay 
Sai niêm bí chữ đành che mục 
Sáng trưa bè bạn ngóng canh chầy 
Tối sớm anh em mong tiếp tục 
Bận rộn thâu đêm giấc chập chờn 
Tỉnh mơ, thức mộng vì tâm xúc 

Lưu Xuân Cảnh

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015



GIA ĐÌNH 
(Bát cú liên hoàn bất tận thi) 

Xa lạ ngày xưa sống khác nhà 
Nhà huyên gắn kết nghĩa đôi ta 
Ta nuôi con lớn dù cơ cực 
Cực dưỡng mẹ cha rất mặn mà* 
Mà đã bao ngày vui biết mấy 
Mấy năm hớn hở rộn lời ca 
Ca vang tình nghĩa mênh mông nhớ 
Nhớ mãi sum vầy lúc đã xa. 

LXC


GIỎI THIỆT 

Bây giờ Toán học lớp hai ba 
Đã khiến nhiều anh bứt óc mà 
Tưởng bở khinh thường: à quá dễ 
Nào ngờ hóc búa: khó như ma 
Học chưa thấu đáo, chuồi đầu vịt 
Biết chẳng tới nơi, tuột đít gà 
Bởi thế ngày nay trò giỏi thiệt 
Thầy còn thấy dữ nữa là ta! 

Lưu Xuân Cảnh 24-5-15


GIẢ DẠI 

Xưa rồi Mẹ Mốc* đã bày khôn 
Giống dại nhưng mà lại rất khôn 
Bôi lấm dung nhan ngờ đứa dại 
Tô hồng mặt mũi tưởng thằng khôn 
Bề ngoài có biết lem nhem dại 
Sâu thẳm không tường sáng suốt khôn 
Cứ nghĩ ta khôn thành rất dại 
Ai người biết dại ắt luôn khôn. 

Lưu Xuân Cảnh 22/5/15 
--- 
*. Thơ Nguyễn Khuyến


AN PHẬN 

Cùng chung ô trọc kết thành bè 
Chính trực hùa theo cũng chẳng dè 
Giả dối đổi thay tình biến tệ 
Điêu ngoa léo lận mạnh ưa đè 
Thất thời trí giả xin chăn vịt 
Gặp lúc thằng khờ được nắm que* 
Thôi kệ! Lẽ thường đâu đúng cả 
An nhiên tự tại sống cơm, mè 

Lưu Xuân Cảnh 
---
*nắm que: cầm que chỉ trỏ (người có quyền hành hay làm).


LUÔN QUAY 

Xuôi chiều ngược hướng giá luôn quay 
Luẩn quẩn ra vào khó thoát ngay 
Mấy chị vô tình chưa ngó thấy 
Nhiều bà hữu ý đã dòm đây 
Vì lo thiếu bạc xơi cà mắm 
Bởi sợ hụt tiền chén cải bay 
Xăng, điện xuống lên từ kẻ lớn 
Bàn dân thiên hạ khổ thân này! 

Lưu Xuân Cảnh


“Lỡ vận anh hùng thêm phẫn chí 
Gặp thời tục tử dễ thành công” 
(Đặng Dung) 

GIẢ ĐIẾC 
(Tung hoành trục khoán) 

THỜI cuộc vần xoay thế nước nhà 
LAI đường ắt sẽ nhộn vui ca 
ĐỒ mưu lắm chước mong ăn thịt 
ĐIẾU mẹo nhiều tuồng muốn lột da 
THÀNH quả ông cha gầy dựng nước 
CÔNG lao cháu chắt giữ xây nhà 
DỊ đàm, nghịch nhĩ không nghe biết 
SỰ KHỨ ANH HÙNG ẪM HẬN ĐA 

Lưu Xuân Cảnh


VƯỢT ĐÈO 

Biết mệt còn ham vượt được đèo 
Lưng khòm gấp ngực vẫn ưng leo 
Mây mù hố rộng bờ dày cỏ 
Nước đọng khe dài vách bám rêu 
Ngước cổ nhìn lên hai dốc đứng 
Cắm đầu ngó xuống một luồng gieo 
Choãi chân tay bấu phì phò thở! 
Nhễ nhại mồ hôi vẫn thích trèo. 

Lưu Xuân Cảnh 20/5/15


TRAO TÌNH 
(Chiết tự khoán thủ) 

T ình đã trao đi sẽ nhận về 
R ộn vui sung sướng lại e dè 
A nh không quên lúc mong hò hẹn 
O vẫn nhớ khi ngóng nguyện thề 
T rầm lắng thương yêu lòng rạo rực 
I m lìm luyến nhớ dạ đê mê 
N âng niu ấp ủ chờ ân ái 
H áo hức nào hơn được sống kề. 

Lưu Xuân Cảnh 19-5-15